CHƯƠNG 531 – Lão đại, cầu “bảo kê”(10)
“Lâm Hân, mẹ kiếp, tôi thật sự thích cậu, cậu cho tôi một cơ hội thì đã sao?”
Trên sân trường, một thanh niên có vẻ ngoài không quá đàng hoàng, chín chắn[1] đang chặn đường một nữ sinh có dáng vẻ lạnh lùng. Nam sinh rất bực bội, cậu buồn bực là vì khó khăn lắm mình mới rung động, muốn nghiêm túc yêu đương thì lại bị đối phương từ chối hết lần này đến lần khác.
Nữ sinh tên Lâm Hân này cũng thật lạnh lùng. Cổ liếc nhìn nam sinh một cách đầy ghét bỏ rồi trực tiếp vòng qua nam sinh, nhấc bước rời đi.
Nam sinh vừa tỏ tình lập tức cảm thấy không vui, nhà cậu rất có điều kiện, ngày thường vô cùng ăn chơi đàng điếm, bị người khác cự tuyệt một cách dứt khoát, không nể mặt mũi như vậy, trong lòng bắt đầu bực bội, cho nên, cậu tính “bá vương ngạnh thượng cung”, chu miệng lên, nhắm thẳng mặt Lâm Hân.
[1]nguyên văn là 痞气: dùng để chỉ những người có vẻ ngoài, hành động trông có vẻ không quá đàng hoàng, lưu manh, nhưng, tâm địa chưa chắc đã xấu.
Đổng Xuyên đứng từ xa nhìn thấy tất cả. Nữ sinh bị cưỡng hôn kia là chị Lâm khoá trên, có rất nhiều người theo đuổi. Đổng Xuyên cũng chẳng xa lạ gì nam sinh đang tính cưỡng hôn chị Lâm, cậu ta rất có gia thế, tính tình lại táo bạo. Theo bản năng, Đổng Xuyên cảm thấy sợ hãi. Kiểu người du côn lưu manh này, hắn không đắc tội nổi. Đổng Xuyên toan giả vờ không nhìn thấy gì, quay đầu bỏ đi thì cái hệ thống kia cười lạnh một tiếng: “Đúng là phế vật, cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân tốt như thế mà ngươi không lên?”
“Lên cái gì mà lên, sao tôi đắc tội nổi với nam sinh kia?” – Đừng có đứng nói chuyện không đau eo.
“Có ta, ngươi còn lo cái gì?”
Quả nhiên là đồ bỏ, thật khiến người ta phải coi thường. Nhưng, trói định với một tên như thế cũng tốt, ít nhất thì… dễ điều khiển.
Dưới sự xúi giục của hệ thống, Đổng Xuyên căng da đầu đi lên. Dù sao thì từ khi trói định với hệ thống, hắn chưa từng bị thiệt, với cả, hắn cũng có chút hảo cảm với chị gái khoá trên này. Da trắng, chân dài, có thằng con trai nào không thích cho được. Chẳng qua là vì tầm mắt của chị khoá trên này còn cao hơn cả đỉnh đầu nên hắn không dám hành động, chỉ có thể tưởng tượng “này nọ kia” trong đầu mà thôi.
“Bạn học, cưỡng ép con gái không phải việc một người đàn ông nên làm đâu!” – Đổng Xuyên căng da đầu ngăn cản nam sinh.
Bị ngăn trở, đương nhiên nam sinh sẽ không vui, hơn nữa, tính cậu chàng vốn nóng nảy nên đã trực tiếp ra tay đánh Đổng Xuyên.
Đổng Xuyên đang định tránh, nhưng, không biết vì sao mà người hắn như được rót vào một nguồn năng lượng mạnh mẽ, toàn thân không còn thuộc về chính mình nữa mà bị người khác điều khiển, dùng tốc độ nhanh như sét đánh, tấn công lại nam sinh.
Cảm giác bạo ngược dâng lên từ tận đáy lòng Đổng Xuyên, chờ nam sinh ngã ra đất, hắn giẫm thẳng chân lên mặt nam sinh, không chút nể nang.
“Chị Lâm là người tao thích, tao khuyên mày từ nay tránh xa chị ấy ra, nếu không, sau này, cứ gặp mày ở đây là tao sẽ đánh ở đó!” – Đổng Xuyên trơ mắt “nhìn” bản thân mình thối ra những lời này, hắn vốn không phải một người có thể nói chuyện trắng trợn như thế. Dường như hắn đã bị người khác thao túng, hành động không hề giống với bản tính thường ngày của mình.
Sau khi đánh ngã nam sinh, Đổng Xuyên nhanh chóng lấy lại quyền điều khiển cơ thể nên cũng không để ý nhiều tới chuyện mình vừa mất kiểm soát, hơn nữa, lúc này, ánh mắt của chị gái khóa trên đã dừng lại trên người hắn, ánh mắt đó không lạnh lùng như thường ngày nữa mà mang theo chút thưởng thức.
Đổng Xuyên nhanh chóng đắm chìm trong ánh mắt thưởng thức ấy—