CHƯƠNG 530 – Lão đại, cầu “bảo kê”(9)
Thân hình Đường Hoan rất cao lớn, nếu không, làm sao cô có thể lăn lộn trong xã hội, tạo ra một mảnh trời riêng thế này. Vì vậy, khi Đường Hoan ôm thiếu nữ, gần như là bao trọn thiếu nữ vào lòng. Đã vậy, cô còn nở nụ cười đầy dâm tà nữa chứ, quả thật không khác gì một tên đàn ông lưu manh.
“Ca ca đây thích nhất là giúp người khác! – Chất giọng thô ráp của Đường Hoan rất “vào tai”, hoàn toàn không giống giọng của một người phụ nữ – “Ca ca mang bé đi, bé cảm thấy có thể báo đáp ca ca cái gì?”
Cả người thiếu nữ trở nên cứng đờ, hiển nhiên con bé không hề nghĩ rằng mình đụng trúng một tên biến thái.
Đường Hoan vươn tay nhéo nhéo mặt thiếu nữ…. Da mềm mịn cực kỳ!
Cuối cùng thì phòng tuyến tâm lý của thiếu nữ cũng sụp đổ, thiếu nữ đẩy mạnh Đường Hoan ra, chạy gần như là ngã nhào về phía người nhà của mình.
“Hu hu…ca ca cứu em!”
Chậc chậc chậc!
Bé gái mới lớn quyết liệt với người nhà cái gì! Chịu kinh hãi có xíu thôi đã chạy về với người nhà rồi.
Đường Hoan cho rằng chuyện tới đây là xong, ai ngờ người đàn ông trẻ thổi kia lại lạnh lùng nhìn về phía cô, nói: “Phế tay hắn đi.” Thiên kim của Đổng gia không tới lượt kẻ khác động tay động chân.
Dứt lời, người đàn ông mang theo thiếu nữ lên xe, nghênh ngang rời đi, để lại một đám vệ sĩ mặc đồ đen nhìn Đường Hoan như hổ rình mồi.
Đường Hoan đần mặt:……
WTF?!
Khó lắm tôi mới giúp đỡ người khác một lần, mẹ nhà cậu, cậu báo đáp tôi vậy ấy hả?
Không để cho đối phương kịp phản ứng, Đường Hoan đã nhảy lên xe nhà mình rồi.
“Rời đi nhanh lên!”
Tiên sư! Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ giúp đỡ người khác kiểu này nữa! Hôm nay, cô mang theo quá ít người, nếu cố đánh nhau thì có khi cái tay này của cô thật sự không giữ nổi.
[ Người vừa nãy là Đổng Ngư Hàm.]
Gì cơ?
Bị kinh hãi chút xíu nên Đường Hoan chưa phản ứng lại ngay được.
[ Đổng Ngư Hàm, boss phản diện Đổng Ngư Hàm!] – Thống rác rưởi nhấn mạnh.
Đường Hoan lập tức bùng nổ.
Mẹ nó chứ!
“Sao cậu không nói sớm?”
[ Lúc nãy, ta ăn dưa no quá nên đi ngủ một giấc.] Kết quả, nó vừa ngủ dậy thì đã thấy ký chủ rác rưởi nhà nó đụng phải rắc rối.
Mẹ nhà cậu!
Đường Hoan thật sự muốn mắng người.
Cậu là trí tuệ nhân tạo mà! Ăn dưa rồi ngủ cái gì, có phải cậu là trí tuệ nhân tạo giả không đấy?
“Vậy cô bé vừa bị tôi đùa giỡn là ai?” Mặc dù hỏi vậy nhưng lòng Đường Hoan đã có đáp án.
[ Là một trong số những nữ chính, Đổng Trăn Trăn.]
Lệ Đường Hoan rơi đầy mặt.
Thật sự là em gái ruột của Đổng Ngư Hàm!
Cuộc sống này khó khăn quá!
“Trước đó cậu đã nói Đổng Ngư Hàm cực kỳ bao dung đứa em gái duy nhất của mình mà?”
Bảo dùng đến nỗi vừa mở miệng ra đã đòi đánh gãy chân con bé? Như vậy có phải quá hung tàn, qua biến thái rồi không?
[ Bao dung thật mà! Nếu là người khác thì sẽ bị cậu ấy giết chết luôn chứ nào có chuyện chỉ đánh gãy chân, mà cũng đâu phải chân gãy rồi thì không thể lành lại được nữa đâu.] – Hệ thống ra vẻ nghiêm trang, giải thích nhẹ bẫng.
Đường Hoan: “……”
Cô tưởng rằng mình làm màu đã đủ đỉnh rồi, giờ cô mới biết, hệ thống mới thật sự là chuyên gia “make color”.
……
Trong khoảng thời gian này, Đổng Xuyên không hề làm phiền Đường Hoan nữa.
Ở trường, cảm giác như hắn đi đường còn mang theo cả gió[1].
[1]ý chỉ người có nhiều năng lượng, vui vẻ tích cực.
Lúc mới trói định với hệ thống, hắn vô cùng hoảng loạn, nhưng, sau khi hệ thống cho hắn nếm thử ngon ngọt, hắn lập tức vứt hết những băn khoăn sau đầu.
Hắn ôm cây đợi thỏ theo lời hệ thống và thật sự đã kiếm được một chút tiền!
Đổng Xuyên cảm thấy lần này mình thật sự gặp vận lớn rồi!