CHƯƠNG 529 – Lão đại, cầu “bảo kê”(8)
Thiếu nữ ôm chặt cánh tay Đường Hoan: “Đại ca ca, cứu em với, có người muốn bắt cóc em!”
Đường Hoan:……
Tôi không biết gì hết, tôi không phải đại ca ca, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ!
Bực nha!
Bực thì bực nhưng Đường Hoan vẫn cố duy trì nụ cười không cảm xúc trên môi. Không nên so đo với trẻ con!
Đường Hoan gắng nở một nụ cười với thiếu nữ, nụ cười ấy vừa thân thiện lại mang thêm một chút dữ tợn.
Khi Đường Hoan tản bộ, đằng sau luôn có người của cô lái xe đi theo, nhìn thấy tình huống vừa xảy ra, đàn em của cô đã lẳng lặng ngắm súng vào người thiếu nữ. Kiếm ăn trên lưỡi kiếm, bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác. Ai mà biết người ngẫu nhiên gặp trên đường có phải người bên đối thủ phái tới hay không.
Thiếu nữ chỉ ra sau, Đường Hoan nhìn theo.
Cả đám vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm nhìn chằm chằm thiếu nữ như hổ rình mồi.
Lát sau, chiếc xe màu xám bạc chầm chậm đi tới và dừng lại.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc đồ tây đơn giản bước xuống xe. Anh có dáng người thẳng tắp, toát lên vẻ cao quý khó diễn tả thành lời. Anh thong dong bước từng bước, không quá nhanh quá cũng chẳng quá chậm. Quan trọng nhất là anh rất đẹp trai!Anh trẻ tuổi, môi hồng, răng trắng, sắc mặt hơi nhợt nhạt một chút, có lẽ là vì sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, diện tựa quan ngọc[2] chính là đây chứ đâu nữa. Anh có một đôi mắt đen, sâu thẳm, ẩn chứa trong đó là “tà khí”, nếu ai lơ đãng nhìn vào đôi mắt ấy, chắc chắn sẽ bị hút hồn.
[2]Diện tựa quan ngọc(面如冠玉): (tạm dịch: khuôn mặt đẹp như ngọc) cụm từ dùng để chỉ chàng trai có khuôn mặt điển trai, sáng láng, thu hút.
Anh đi về phía Đường Hoan, khi còn cách mấy mét thì dừng lại, vẫy tay với thiếu nữ bên cạnh cô: “Lại đây.”
Giọng nói của anh tựa tiếng suối trong vắt, không rề rà, rất êm tai. Lời nói của anh mang thêm một chút nguy hiểm của dã thú ngủ đông khiến Đường Hoan không tự chủ được mà rùng mình.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Sau đó, Đường Hoan lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, may mà người anh vẫy tay không phải cô.
Hì hì hì!
[……] cái kiểu cười sung sướng khi thấy người gặp hoạ này của cô thật sự khiến hệ thống không nỡ nhìn thẳng.
Thiếu nữ ôm chặt tay Đường Hoan, sống chết gì cũng không chịu buông: “Không!”
“Em không muốn về nhà với anh, em cũng không muốn chuyển trường! Em thích học ở trường bình thường đấy, không cần anh sắp xếp cho em tới trường quý tộc!”
“Thích học trường bình thường hay là thích thằng nhóc cùng lớp?”
Úi trời! Chỉ một câu đơn giản cũng khiến Đường Hoan tưởng tượng ra cả một câu chuyện dài. Trẻ con bây giờ thật không đơn giản!
“Em thích cậu ấy đấy, thì sao? Bọn em đã hứa với nhau sẽ thi cùng một trường cấp ba, vào cùng một trường đại học rồi! Bọn em sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”
Thiếu nữ càng nói càng phấn khích.
Người đàn ông trẻ tuổi không hề kiên nhẫn nghe thiếu nữ lảm nhảm, anh hơi nhíu mày: “Mang tiểu thư về, nếu phản kháng, đánh gãy chân rồi mang về.”
Đường Hoan bất giác dựng tóc gáy. Giờ người ta đều xử lý “công việc” theo cách đơn giản, thô bạo thế này ư?
“Đại ca ca, cầu xin anh giúp em, cứu em được không?”
Thiếu nữ lay lay cánh tay Đường Hoan.
Đường Hoan cúi đầu nhìn cặp chân dài của thiếu nữ, sau đó nhìn cặp giò của chính mình. Đừng bảo lát nữa, người kia sẽ đãnh gãy luôn cả chân cô nha?
Đều là người một nhà, cần gì phải làm ầm ĩ đến mức này! May mà gặp phải cô – cô gái thích giúp đỡ người khác đấy nhé! Cùng lắm thì cô vào vai kẻ xấu, giúp thiếu nữ này và người nhà hoà giải một chút…
Nghĩ vậy, Đường Hoan ôm eo thiếu nữ, cúi đầu cười một cách vô cùng đáng khinh: “Giúp bé cũng được thôi, nhưng bé phải trả giá chút xíu…”