CHƯƠNG 528 – Lão đại, cầu “bảo kê”(7)
Thấy vậy, Đổng Xuyên sợ tới mức suýt nữa thì ba hồn bảy vía bay đi mất.
Thứ sao chổi Lãnh Hoan kia đã cho hắn cái quái gì thế này?
Chẳng lẽ cô cố ý hại hắn?
“Nhìn ngươi kìa, sợ như vậy luôn? Ta là hệ thống sống nhờ trong miếng ngọc bội này. Vừa nãy máu ngươi chảy vào miếng ngọc đã kích phát ta…”
……
Ngồi trong phòng bao, Đường Hoan cúp điện thoại.
Tuyệt vọng thật chứ! Cô đúng chuẩn mệnh bia đỡ đạn rồi, Thiên Đạo không hề cho cô cơ hội ngăn cản!
Nếu cô tu luyện được yêu pháp nào đó lợi hại, không ai địch nổi thì cô sẽ tự tát chết chính mình!
Vừa nãy Đổng Xuyên gọi điện cho cô, cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy hắn ta lẩm bẩm một mình. Là người khác có lẽ sẽ cho rằng hắn ta bị điên, nhưng, nếu Đường Hoan đoán không sai thì Đổng Xuyên vừa mới trói định với hệ thống.
“Chết tiệt!” – Đường Hoan tự trấn an mình hồi lâu, chỉ là, cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được, đá văng chiếc bàn uống nước bên cạnh.
Mẹ nó, số cô là cái số rách nát gì thế không biết!
Thôi bỏ! Dù sao thì cô cũng quen rồi. Những thế giới kiểu này, bia đỡ đạn chỉ có thể bị ngược mà thôi!
Khi giám đốc quán bar còn đang tìm Đổng Xuyên khắp nơi thì Đổng Xuyên đã ôm theo tâm tình vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi vì trói định với hệ thống, lén lút rời khỏi quán bar từ cửa sau.
Trực giác nói cho Đổng Xuyên biết, miếng ngọc bội này không đơn giản….
…
Đi ra khỏi quán bar, nghĩ tới việc mình thất bại trong ngang tấc, Đường Hoan tức đến mức không thèm ngồi xe nữa, cô quyết định tản bộ một đoạn.
Bực thật!
Cô muốn làm thịt khí vận chi tử!
[Bực thế bực nữa thì cô cũng có làm gì được đâu, chỉ có thể “xử” hắn trong suy nghĩ mà thôi!] – Thống rác rưởi đã quá quen tay với việc tạt nước lạnh kiểu này.
Khi Đường Hoan cần nó, nó có thể im lặng như gà, khi cô không cần nó, nó có thể khiến chó sủa gà bay.
Đường Hoan: “……”
Má cậu!
Chẳng lẽ cô còn không biết mình chỉ có thể nghĩ trong đầu mà không thể làm thật hay gì? Đổng Xuyên có hào quang của khí vận chi tử, loại bia đỡ đạn như cô mà muốn chơi chết hắn, có khi còn khó hơn cả lên trời ấy chứ. Nhưng dù vậy, cô đâu cần cái thứ hệ thống rác rưởi kia nói huỵch toẹt ra đâu?
Đường Hoan chầm chầm siết chặt nắm đấm, khớp xương vang lên răng rắc. Tuy rằng mệnh cô ở thế giới này cũng vẫn xui xẻo như cũ nhưng ít ra thì điểm vũ lực của cô cao, cô có thể dễ dàng đập người khác nhừ tử!
Thỉnh thoảng đập hắn một trận chắc vẫn được!
[ …… ]
Không biết vì sao, đột nhiên hệ thống cảm thấy sờ sợ.
Lần này, nó đã trộm chọn cho ký chủ rác rưởi một cơ thể có sức khoẻ tốt, dù sao thì nó và cô cũng đã quen thân nhau lâu như vậy rồi!
Là một hệ thống có tình cảm, mỗi lần nhìn thấy ký chủ rác rưởi cố gắng chống đỡ, hoàn thành nhiệm vụ mặc dù sức khỏe không tốt, nó cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Cho nên, nó mềm lòng, trộm chọn một thế giới mà ký chủ có cơ thể không quá yếu ớt cho cô.
Giờ nó chỉ quỳ cầu ký chủ rác rưởi nhà nó không làm mình làm mẩy, không gây chuyện thôi! Nếu không, nó chẳng biết phải ăn nói thế nào với chủ nhân nữa!
Ừ, không thể không nói, dự đoán của Thống rác rưởi vẫn rất chuẩn…
……
Đi bộ một đoạn, khó khăn lắm Đường Hoan mới bình tĩnh lại, vừa định lên xe thì ngờ đâu có người lao tới, ngã nhào vào lòng cô. Tuy cơ ngực cô phát triển nhưng cô cũng chẳng chịu nổi cú va chạm mạnh như vậy, “anh” Hoan xoa xoa ngực.
Ui da má ơi!
Nếu không phải đối phương là một cô bé chưa nảy nở hết, còn khá xinh đẹp thì đã bị ông đây tát bay đi rồi!
Bé gái mười ba, mười bốn trổ mã cực kỳ xinh đẹp, Đường Hoan nhìn lâu thêm một chút rồi chuẩn bị quay đầu bỏ đi.