CHƯƠNG 527 – Lão đại, cầu “bảo kê”(6)
Không màng Thân Tố ngăn cản, Đường Hoan đi tới quán bar nơi Đổng Xuyên tổ chức tiệc sinh nhật. Vết thương do trúng đạn trên lưng khiến cô đau muốn khóc, nhưng, vì là một đại ca giang hồ, Đường Hoan vẫn gắng gượng, giữ vững phong thái.
Ở thủ đô, Lãnh lão đại có chút danh tiếng.
Những nơi như quán bar, hộp đêm, không ít thì nhiều, đều dính dáng tới cô. Chính vì vậy, khi xe của Đường Hoan mới dừng ở cửa quán bar, vừa đưa khoá xe cho tiểu đệ xong, giám đốc quán bar đã cúi đầu, khom lưng đợi sẵn ở cửa.
Từ cửa chính đi vào trong, nhân viên của quán bar, cả trai lẫn gái đều nhanh chóng xếp thành hai hàng.
Suýt nữa thì Đường Hoan bị một loạt những cặp chân dài mướt mườn mượt kia làm cho hoa cả mắt.
“Lãnh gia, chúng tôi không biết tối nay ngài sẽ tới nên không đón tiếp từ xa, mong ngài thứ lỗi cho!” – giám đốc quán bar thấp thỏm, bất an nói.
Quán bar này nhà gã có người ở sau che chở, nhưng, người này không phải Lãnh gia. Đêm nay Lãnh gia đại giá quang lâm, chẳng lẽ định gây khó dễ với Trần gia, lấy quán bar nhà gã ra khai đao? Giám đốc miên man suy nghĩ.
Đúng lúc này, Đường Hoan mất kiên nhẫn, phẩy tay: “Sắp xếp cho tôi một phòng bao, sau đó tìm người này tới cho tôi.”
Đàn em phía sau Đường Hoan lập tức đưa ảnh chụp Đổng Xuyên cho giám đốc.
Giám đốc quán bar vội vàng đi sắp xếp phòng bao, tốc độ của gã còn nhanh hơn cả thỏ đế, cứ như chân gã đã được bôi dầu vậy,
Đối với gã, Đường Hoan chẳng khác gì thú dữ, thảm họa thiên nhiên.
……
Cùng lúc này, đám người Đổng Xuyên vì uống quá chén nên đã gây xung đột với một đám người khác.
Khi giám đốc quán bar chưa tới, một người anh em tốt của Đổng Xuyên đã bị bên đối phương dùng bình rượu đập vào đầu, Đổng Xuyên nhanh chóng tránh đi theo bản năng, nào ngờ hắn vẫn bị một mảnh thuỷ tinh bắn qua cổ, cứa thành một vệt không quá sâu cũng chẳng quá nông, máu tươi nhanh chóng thấm ra.
Miếng ngọc bội treo ngay trên cổ Đổng Xuyên.
Máu tươi chảy theo dây đeo màu đỏ xuống tới miếng ngọc…
Nhìn tình hình, Đổng Xuyên cảm thấy có vẻ như mình đã dính tới một việc lớn, vì thế, hắn thừa dịp “hoả lực” chưa trúng mình, lén lùi về sau, chạy vào toilet. Hắn phải gọi điện cho Lãnh Hoan, bảo cô nhanh chóng tới đây giải quyết vấn đề.
Từ sau khi vào đại học, hắn không cho phép cô tuỳ tiện xuất hiện trước mặt hắn nữa, hắn lo cô sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của hắn. Dù sao thì hắn cũng là sinh viên của một trường đại học danh giá, giao thiệp với người không đứng đắn sẽ bị mang tiếng xấu. Nhưng, lần này, hắn thật sự không còn cách nào khác, trước tiên phải khiến sự việc bình ổn xuống rồi có gì tính sau.
Đổng Xuyên cẩn thận gọi điện thoại. Đầu dây bên kia còn chưa bắt máy, hắn đã nghe thấy tiếng cười khặc khặc quái dị.
Đổng Xuyên sợ tới mức nhìn ngang ngó dọc khắp nơi, nuốt nước miệng, cảnh giác hô lên: “Ai đấy?”
“Ngươi không cần phải sợ, ta sẽ không hại ngươi!”
“Rốt cuộc thì ông là ai?”
Đổng Xuyên nghĩ rằng có ai đó đang đùa dai nên đã đá vào cánh cửa của tất cả các buồng vệ sinh, nhưng, không hề có ai ở trong!
Đổng Xuyên càng thêm kinh hãi: “Ông ở chỗ nào? Làm người thì đừng có lén lút như thế!”
Tiếng cười quái dị lại vang lên lần nữa: “Người? Ta không phải người!”
Đổng Xuyên sợ tới mức hai chân nhũn ra.
Không… Không phải người?!
“Muốn biết ta ở đâu thì cúi đầu nhìn ngọc bội trên cổ.”
Đổng Xuyên móc miếng ngọc bội ra. Ngày trước, hắn nhận miếng ngọc này không phải vì miếng ngọc này có chất ngọc đẹp, thuần sắc mà là vì trông nó có giá trị!
Lúc này, miếng ngọc bội Đế Vương lục đang phát sáng!