CHƯƠNG 526 – Lão đại, cầu “bảo kê”(5)
Không sai, vốn dĩ miếng ngọc bội phỉ thúy Đế Vương kia là của Lãnh Hoan, chỉ là, khi Đổng Xuyên thi đỗ đại học, Lãnh Hoan đã tặng nó – miếng ngọc theo mình từ nhỏ, cho hắn mà thôi.
Nói tóm lại, thế giới này là một thế giới đề cao nhan sắc. Ngày trước, vì Đổng Xuyên có vẻ ngoài thanh tú nên Lãnh Hoan đã che chở hắn, cuối cùng, vì Lãnh Hoan không có nhan sắc nên đã trở thành bia đỡ đạn….
Đường Hoan cứng họng.
Các người, một đám “móng heo lớn”[1] chỉ biết nhìn mặt!
Đường Hoan tự sa ngã!
Cô cũng là một cái “móng heo lớn” chỉ biết nhìn mặt mà, vì sao cô lại lưu lạc đến mức biến thành dáng vẻ này chứ, cơ thể thì rắn chắc, cơ bắp lại cuồn cuộn, giọng nói thì thô ráp…
Không biết là vì da dày thịt béo hay là vì cơ thể đã quen chịu những vết thương thế này rồi mà sau khi lấy đạn ra, Đường Hoan không hề bị sốt gì, cơn đau từ miệng vết thương cũng dần thuyên giảm.
Cắn răng chịu đừng suốt một ngày một đêm, cuối cùng Đường Hoan cũng chờ được cứu viện tới. Ấy thế mà người dẫn cứu viện đến cũng là phụ nữ!
Thân Tố là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, xinh đẹp, mặc dù là đi tìm người, cô nàng vẫn mặc một bộ váy bó màu đỏ, mang đôi giày cao gót hai mươi phân, làm tôn lên dáng người thướt tha và vòng eo nhỏ tinh tế.
Đi theo sau cô nàng là một đám đàn ông mặc đồ đen, nhưng, hiển nhiên, địa vị của cô nàng cao hơn nhiều so với đám đàn ông đó.
Đường Hoan ngơ ngác nhìn chằm chằm Thân Tố.
Cô muốn đấm ngực, dậm chân!
Không công bằng!
Đều là phụ nữ lăn lộn xã hội, vì sao lại chênh lệch nhau lớn đến vậy?
“Cô xem dáng vẻ sống dở chết dở hiện giờ của cô kìa!” – Thân tố, được gọi là Thân tỷ, vội vàng đi tới trước mặt Đường Hoan, nâng cô lên, đỡ cô đi ra ngoài, mặc dù đau lòng nhưng cô nàng vẫn không quên châm chọc.
Yên tâm thoải mái, Đường Hoan vùi đầu vào vai Thân Tố, ngửi ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô nàng…
Giây phút này, người Đường Hoan trừ mùi máu với mùi mồ hôi ra thì chẳng có mùi gì thơm hết.
“Đã dặn cô phải cẩn thận rồi mà sao lần nào cô cũng đánh cược cả mạng sống của mình như vậy chứ? Hữu dũng vô mưu[2] có thể đi đường dài được sao? Đằng sau còn rất nhiều anh em nhờ cậy vào cô, cô có thể tự chăm sóc mình tốt hơn được không?”
“Đổng Xuyên đâu?” – Đường Hoan uể oải đánh gãy lời Thân Tố.
“Giờ cô thành ra thế này rồi mà còn quan tâm hắn ta?” Tên tiểu bạch kiểm kia thì có gì tốt?
“Tôi…”
“Từ lúc cô mất tích tới giờ, hắn vẫn luôn vui vẻ chuẩn bị tiệc sinh nhật, đã vậy còn gọi điện cho tôi, nói rằng mình hết tiền nhưng không liên lạc được với cô nữa chứ. Người như vậy thì được cái tích sự gì?”
Lúc Đổng Xuyên gọi tới, cô nàng đã thuận miệng nói dối rằng Lãnh lão đại xảy ra chút việc, bảo hắn phải hành xử khiêm tốn một chút, tránh bị người khác tìm tới gây rối. Kết quả? Ha ha, tên đó cúp điện thoại vô cùng nhanh chóng!
Đường Hoan điên mất:……
Mẹ nó, tôi có việc nên mới tìm hắn!
Nếu Đường Hoan nhớ không nhầm thì vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, Đổng Xuyên mới tình cờ kích hoạt hệ thống trong ngọc bội! Đường Hoan cảm thấy nếu có thể ngăn cản chuyện này xảy ra thì nên ngăn cản.
……
Đổng Xuyên mời vài người anh em tốt và người trong hội sinh viên tới tiệc sinh nhật.
Được rồi, mời anh em tốt tới tiệc sinh nhật, Đường Hoan có thể hiểu, nhưng, mời những sinh viên mắt cao hơn đầu trong hội sinh viên tới thì…. rõ ràng là tên Đổng Xuyên này sĩ diện, muốn dùng tiền của cô để làm màu!
Bực nha!
Ban đầu mượn tiền, mượn danh nghĩa cô để làm màu, vậy tại sao sau này lại hại chết cô?
[Bởi vì ngoại hình của cô chẳng ra gì chứ sao!] – Thống rác rưởi bổ thêm một đao.
Cút!
Nếu cậu không cút thì tôi không làm nhiệm vụ nữa!
Đường Hoan cũng là một tiểu tiên nữ biết giận dỗi đấy nhé!
[1]móng heo bự: Dùng để chỉ những người hay thay lòng đổi dạ.
[2]hữu dũng vô mưu: những người có sức khỏe, có sức lực nhưng kém về “đầu óc”.