CHƯƠNG 525 – Lão đại, cầu “bảo kê”(4)
Đến tận lúc chết, Đổng Trăn Trăn cũng không được gặp mặt Đổng Ngư Hàm lần cuối. Còn Đổng Ngư Hàm, vì vấn đề sức khoẻ nên anh cũng nhanh chóng rời bỏ nhân gian.
Sau khi Đổng gia hoàn toàn sụp đổ, Đổng Xuyên càng đắc ý hơn, phụ nữ của hắn trải rộng khắp nơi, có thể nói là… cuộc sống thành đạt, viên mãn?
Không tự chủ được, Đường Hoan rùng mình một cái.
“Hoạt động” nhiều như vậy, thận có chịu nổi không?
Hệ thống: [……]
Ký chủ rác rưởi, cô thay đổi, cô không còn là ký chủ rác rưởi của ngày xưa nữa! Giờ cô đã đen tối tới mức biến thành Yêu Vương có thể “lái xe”[1] mọi lúc mọi nơi rồi!
[1]lái xe: ám chỉ chuyện ân ái 18+ (tài xế già đời: tài xế có kinh nghiệm trong lĩnh vực “lái xe”)
Đổng xuyên là khí vận chi tử.
Đổng Ngư Hàm là boss phản diện.
Đổng Trăn Trăn là một trong số những nữ chính. Có thể coi con bé là nữ chính bi thảm nhất lịch sử, không hề có xíu hào quang nào.
Xem xét cả buổi mà Đường Hoan vẫn chưa phát hiện ra mình diễn vai gì. Cô lại tiếp tục xem xét thêm lúc lâu nữa mới phát hiện ra… mình chết thế nào….
Mặc dù giận đến mức nghiến răng ken két nhưng Đường Hoan vẫn cố duy trì nụ cười “thương nghiệp” trên môi. Nguyên chủ là Lãnh Hoan, thanh mai trúc mã của Đổng Xuyên. Trong motip truyện ngựa giống, thường thì thanh mai của nam chính sẽ là một đóa hoa trắng nhỏ bé, dịu dàng, luôn đồng hành bên cạnh nam chính, cho dù cuối cùng, nam chính có vô số phụ nữ thì thanh mai dịu dàng vẫn luôn là người đặc biệt nhất. Vì cớ gì mà tới lượt Đường Hoan lại thành—— Hồi nhỏ, Đổng Xuyên có dáng vẻ cực kỳ thanh tú, còn Lãnh lão đại thì từ bé đã bá đạo, nhìn thấy một “vật nhỏ” thanh tú như Đổng Xuyên, cô bắt đầu che chở: “Đổng Xuyên là người của tao, đứa nào bắt nạt Đổng Xuyên chính là đối đầu với tao! Đối đầu với ông đây, ông đây đánh chết chúng mày!”
Từ nhỏ tới lớn, Lãnh Hoan luôn che chở Đổng Xuyên. Đến năm lớp mười một, vì Lãnh Hoan cố ý gây thương tích cho người khác nên đã bị đưa vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, thế là, cô tiện đà bỏ học luôn, còn Đổng Xuyên thì tiếp tục học tập và thi vào đại học.
Sau khi bỏ học, Lãnh Hoan vẫn luôn lăn lộn trong xã hội. Vì tính cách hào sảng, đánh nhau lại liều mạng nên cô đã trở thành một người có chút danh tiếng. Cách người ta gọi cô từ Lãnh Hoan thành Lãnh tỷ, giờ là Lãnh lão đại.
Không ai biết một cô gái trẻ tuổi đã lăn lộn thế nào để đạt được như hiện tại và cũng chẳng ai quan tâm điều đó, dù sao thì mỗi người đều có một nỗi khổ riêng, nào mấy ai thiết tha quan tâm tới chuyện của người khác. Đến chính Lãnh Hoan cũng chưa từng để ý tới những việc mình đã từng vượt qua, bởi vì… cô sống quá xuề xoà, hệt một người đàn ông!
Đường Hoan khóc không ra nước mắt!
Nếu không quá “đàn ông” thì làm gì có chuyện giờ cơ thể cô toàn cơ bắp thế này chứ!
Đúng ra thì nguyên chủ đối tốt với Đổng Xuyên như vậy, hai người ở bên nhau là lẽ thường tình, nhưng, chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra, Đổng Xuyên là người có tiêu chuẩn cao, từ tận đáy lòng, hắn cực kỳ phản cảm loại phụ nữ như Lãnh Hoan – mạnh mẽ hệt đàn ông. Chẳng qua, Lãnh Hoan vẫn luôn cho hắn ăn, cho hắn uống, lại nghe lời hắn, toàn tâm toàn ý với hắn, mà hắn lại là kẻ không có bản lĩnh nên hắn mới cắn răng, chịu “tủi nhục”, chấp nhận Lãnh Hoan mà thôi.
Ban đầu, khi chưa phá đổ Đổng gia, Đổng Xuyên còn cần tới nguyên chủ nên không lật mặt, nhưng, từ khi bắt đầu có quyền thế hơn, có nhiều phụ nữ hơn, nguyên chủ bắt đầu trở thành vết nhơ trong cuộc đời hắn. Nguyên chủ còn là người “không biết mình là ai”, sau khi phát hiện hắn mờ ám với một đám phụ nữ thì cô đã bắt hắn phải chặt đứt tình cảm với đám phụ nữ đó, giữ thân trong sạch.
Làm sao mà hắn làm được cơ chứ! Mỗi một người phụ nữ đều là chân ái của hắn, Lãnh Hoan quá độc ác, ấy vậy mà dám vọng tưởng bắt hắn rời xa chân ái của mình! Vì thế, hắn không làm thì thôi, chứ đã làm là làm đến cùng, thuê người giải quyết cô luôn.
Quả nhiên là khí vận chi tử, xuống tay vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa tàn nhẫn, không hề nể nang tình cũ!
Mẹ nhà hắn chứ, hắn nhờ ngọc bội của nguyên chủ mới có được hệ thống, ấy thế mà lại ra tay lạnh lùng như vậy, gã là cái thứ đồ gì chứ không phải người nữa rồi!