CHƯƠNG 521 – Chơi “chết” người chấp pháp của Thời Không(5)
Phượng Hoàng chầm chậm tản bộ như chưa hề phát hiện. Tả Ngự Sâm lẳng lặng theo sau cô nàng, nhưng, tới lối rẽ thì bỗng nhiên không thấy cô nàng đâu nữa!
Người đâu rồi?
Tả Ngự Sâm giật thót, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Biết mình bị lừa, y vội vã rút lui, nhưng đột nhiên, sau gáy y truyền tới cơn đau kịch liệt….
Sau khi thầm châm một loạt nến cho Tô Hàng, thuận tiện thưởng thức dáng vẻ thương tâm như cha chết, mẹ chết của cậu xong, A phiêu Đường Hoan mới chầm chậm bay tới bên cạnh Phượng Hoàng.
Lúc cô “theo gió cuốn” tới nơi thì phát hiện trong ngõ có một người ngã ra đất.
Đường Hoan kinh hãi!
Σ(°△°|||)︴
Cô chỉ mới tách khỏi tiểu công trúa xé X chốc lát thôi, chẳng lẽ cô nàng ấy đã kịp gây ra một vụ án mạng rồi sao?
Phượng Hoàng vui vẻ dựa vào tường, trong tay còn cầm một viên gạch. Đúng, không sai, là một viên gạch bằng đất nung! Khi Phượng Hoàng tung tung viên gạch, bụi đất sẽ rơi ra rào rạt.
“Thời Không chấp pháp giả cái gì, cũng chỉ thế mà thôi…” – Tiểu công trúa xé X kiêu ngạo dẫm qua người Tả Ngự Sâm, dáng vẻ bệ nghễ của cô nàng thật sự làm người ta chỉ muốn quỳ xuống hô vang “Nữ vương điện hạ”.
“Lần trước cô nói Thời Không chấp pháp giả cực kỳ lợi hại mà, chẳng lẽ y vừa bị cô dùng cục gạch này đánh ngất?” – Đường Hoan nghĩ hoài cũng không thông.
Tiểu công trúa xé X trả lời với giọng đây là chuyện đương nhiên: “Cứ tưởng rằng y lợi hại lắm, không ngờ, chậc…”
Chưa “đã thèm”, cô nàng tặc lưỡi, hiển nhiên, đối với tiểu công trúa, việc chơi tên Thời Không chấp pháp giả này cũng là một việc chẳng có tính khiêu chiến gì.
Thật oan cho Tả Ngự Sâm! Thân là một Thời Không chấp pháp giả, sao có thể dễ dàng bị người khác đánh lén được, chẳng qua là vì cách Phượng Hoàng di chuyển quá quỷ dị, xuống tay lại quá nhanh, quan trọng nhất là cục gạch cô dùng có sức sát thương quá lớn! Tuy nhìn bề ngoài, cục gạch ấy trông cực kỳ bình thường, thậm chí còn xấu là đằng khác, chỉ là, thứ có thể đập Tạ Ngự Sâm ngất thẳng ra đất thì chắc chắn phải sánh ngang với Thần Khí!
“Thứ đồ chơi này dùng tốt thật, đáng tiếc, mỗi lần mang nó ra dùng thì nó đều xuất hiện với hình dáng… khó nói lên lời.” – Phượng Hoàng cảm khái.
Nhìn một đống bụi đất đang không ngừng rơi xuống từ viên gạch, Đường Hoan không nhịn được, giật giật khóe miệng.
Phượng Hoàng nhìn cô một cái, sau đó tiện tay ném viên gạch cho cô: “Cho cô bảo bối phòng thân.”
Đối với viên gạch đất này, Đường Hoan có chút ghét bỏ, dù sao thì cô cũng là một người theo đuổi cái đẹp…
“Viên gạch này hơi xấu.”
Phượng Hoang “nghẹn” đến mức suýt nữa thì dùng gạch đập chết Đường Hoan ngay tại trận, cái con bé này, đã cùi bắp còn bày đặt kén chọn?
“Sau này sẽ đẹp.”
Đường Hoan chớp chớp mắt: “Thứ này còn có thể thay đổi hình dạng nữa hả?”
Thần kỳ vậy cơ á?
“Đương nhiên là có thể thay đổi hình dạng, ta mang nó ra chơi được ba, bốn lần, hình dạng mỗi lần mỗi khác.”
Thứ này mỗi lần xuất hiện đều xấu theo một phong cách độc, lạ riêng.
“Ngoài ra, cái thứ đồ chơi này còn có tính chất ‘bắt nạt’ kẻ yếu, nếu nó ở trong tay một chủ nhân thực lực mạnh mẽ thì sẽ trở một thần binh.”
Thần binh?!
A phiêu Đường Hoan tươi cười hớn hở: “Nếu tôi dùng nó, có phải sẽ ‘lên trời’ luôn được không?”
Đối với người không biết tự lượng sức mình như Đường Hoan, Phượng Hoàng cảm thấy khá “ngứa tay”: “Nếu cái loại cùi bắp như cô dùng nó thì nó cao nhất cũng chỉ có thể trở thành là một món đồ chơi mà thôi. Đi, về! Cứ tưởng sẽ được chơi vui vẻ, ai ngờ lại phải thất vọng như vậy!”