CHƯƠNG 522 – Lão đại, cầu “bảo kê”(1)
Khi Phượng Hoàng và Đường Hoan vừa rời khỏi con ngõ nhỏ, Tả Ngự Sâm – người bị đánh ngất ra đất, chật vật hé mắt ra.
Nhìn thấy bóng dáng dần đi xa, y nghiến răng nghiến lợi. Từ nhỏ tới lớn, y chưa từ phải chịu uất ức như hôm nay! Xét cho cùng cũng là do y đã quá coi nhẹ đối phương. Sớm muộn gì, y cũng sẽ đích thân tiêu diệt cái Bug X này!
……
Đêm.
Thống rác rưởi “Tinh Tinh” hai tiếng, báo online.
[Ký chủ Đường Hoan:
Tuổi thọ đạt được: 6 tháng
Điểm công đức: 20 điểm.]
“Rác rưởi, chỉ chớp mắt thôi mà tôi đã sống thêm được nửa năm rồi á?”
[Đúng vậy, có phải cô đang cảm thấy rất thỏa mãn, cảm thấy có thêm động lực để tiếp tục phấn đấu vì một tương lai tươi sáng không?]
Suy tư một lát, Đường Hoan đáp: “Không nha, tôi đang nghĩ xem có nên nghỉ ngơi vài tháng, xả hơi trước rồi mới tiếp tục làm nhiệm vụ không.”
Hệ thống: [……] nụ cười dần dần đông lại nơi khoé môi.
Má nó chứ! Ký chủ rác rưởi chẳng có tiền đồ gì cả! Mới sáu tháng thôi, đáng lẽ phải đánh một tiếng trống khiến tinh thần sôi sục, làm việc hăng hái hơn chứ, đằng này lại muốn nghỉ ngơi phè phỡn?
Hệ thống tức không chịu được, nó không muốn nói chuyện với loại ký chủ rác rưởi chẳng có lòng cầu tiến này nữa!
Nó trực tiếp đá Đường Hoan vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo.
……
Ngoài cửa sổ, bóng tối bao phủ, mưa gió triền miên, sấm sét đùng đoàng, tiếng gió hú hét như quỷ khóc sói gào.
Hiện tại là nửa đêm, hơn nữa, còn là một đêm không yên ổn.
Vừa mở mắt, Đường Hoan đã cảm nhận được một cơn đau ập đến, cô suýt chút nữa thì không nhịn được mà kêu lớn.
“Lão đại, cô gắng nhịn một chút, em lấy đạn ra cho cô, chỉ cần cô gượng được đến lúc người của chúng ta tới thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!” – Đối phương là phụ nữ, nói chuyện chắc như đinh đóng cột, giọng điệu cực kỳ cứng cỏi. Có thể thấy, cổ vô cùng tín nhiệm vị “lão đại” này.
Để không bị lộ tẩy, Đường Hoan cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng.
Chết tiệt! Vừa mở miệng đã gọi “lão đại” làm gì?
Đường Hoan tự nhiên cảm thấy cực kỳ áp lực, dường như lần này cô đã trở thành một nhân vật khó lường!
“Bao giờ thì người của chúng ta tới?” – Sau lưng truyền đến cảm giác vừa nóng rát, vừa đau đớn, Đường Hoan cắn chặt khớp hàm, run run hỏi.
Một tiếng, hai tiếng, hay là mấy tiếng? Cho cô thời gian cụ thể, cô cảm thấy mình còn có thể tiếp tục gắng gượng.
“Đàn em” không cảm thấy có gì sai, lạc quan đáp: “Nơi này thật sự quá hẻo lánh, chờ Thân tỷ phát hiện chúng ta mất tích sẽ tìm tới đây thôi, chắc cũng mất khoảng hai, ba ngày ấy mà.”
Toàn bộ các bó cơ trên mặt Đường Hoan bắt đầu run rẩy. Má cô! Những hai, ba ngày, mẹ nó, trong người tôi còn có đạn đấy, thế này thì tôi phải gắng gượng bằng cả mạng sống hả?
Đang lúc Đường Hoan đau lòng muốn tự ôm lấy chính mình thì “tiểu đệ” đột nhiên đá mạnh vào cái thùng sắt phế liệu đằng sau, âm thanh loảng xoảng vang lên vô cùng lớn.
Đường Hoan sợ tới mức tim suýt nữa thì vọt ra khỏi lồng ngực.
Gì… gì đấy?
“Mẹ kiếp! Đám chết tiệt kia dám dùng mưu hèn kế bẩn! Đợi xem, kiểu gì em cũng phải cho chúng đẹp mặt!”
“Tiểu đệ” này bạo lực thật đấy, đang rơi vào hiểm cảnh mà vẫn nói ra được những lời “tàn nhẫn” như vậy!
Tâm chí Đường Hoan sắp hỏng tới nơi đây này, cô đang cực kỳ đau, đau tới mức không có tâm trạng tiếp nhận cốt truyện luôn!
Đúng lúc này, sau lưng cô truyền tới tiếng cởi đồ…
Đường Hoan:…… Cởi đồ làm gì?
Tối đêm rồi còn cởi đồ làm gì?