CHƯƠNG 486 – Thiếu soái si tình (78)
Sau khi phải chịu thuỷ hình[1] và tiên hình[2], cả người Hoắc Thành ướt đẫm như chuột lột, quần áo toàn là máu loãng, màu máu tươi chói mắt bị nước hòa tan, nhìn không quá đáng sợ như trước nữa. Sắc mặt anh tái nhợt, mí mắt khép hờ, chỉ trực ngất đi, nhưng, anh vẫn cố giữ lại một chút tỉnh táo.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật hệt một con cún sắp chết của người đàn ông trước giờ luôn khí phách, hăng hái, Đường Hoan cảm khái, anh thà vì một câu nói của Tịch Cẩm Nguyệt mà đâm đầu vào chỗ chết cũng không muốn ở lại bên cạnh cô, để cô giúp anh đi lên đỉnh cao nhân sinh, con mẹ nó, quang hoàn của nữ chính quả thật quá trâu bò.
“Cầm mười vạn ngân phiếu mà ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không cho, có quá đáng quá không?”
Dáng vẻ trấn định, thong dong của Tịch Cẩm Hoan khiến trùm thổ phỉ không thể không thưởng thức, quả là con gái của Tứ di thái, gặp nguy hiểm mà không hề hoảng loạn, vẫn giữ được bình tĩnh như vậy. Nếu đổi lại là một người phụ nữ bình thường khác, chỉ sợ đã đau lòng, khóc ngất lên ngất xuống khi thấy tình trạng thảm hại của chồng mình rồi.
Đường Hoan thầm hì hì hì
Đau lòng?
Không hề, đời này, cô sẽ không cảm thấy đau lòng. Tự khiến mình rơi vào tình trạng thảm hại, trách được ai?
“Haizz, sao lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy chứ?”
Trong mơ màng, dường như Hoắc Thành nghe được giọng nói và tiếng thở dài quen thuộc vang lên bên tai.
Cảm giác nóng bỏng và lạnh buốt luân phiên nhau xuất hiện, Hoắc Thành lờ mờ cảm nhận được có người thay quần áo cho anh, cẩn thận dùng khăn lông lau cơ thể anh, giảm nhiệt giúp anh.
Thật ra, anh đã đoán được người đó là ai nhưng mí mắt anh lại như bị ngàn cân đá kéo xuống, không thể mở ra được.
Sao cô lại tới đây? Sao có thể tìm được đường tới nơi này? Hoắc Thành rất muốn hỏi, nhưng tình trạng cơ thể anh như vậy khiến anh không thể mở miệng được, chỉ có thể thầm lo lắng, lòng nóng như lửa đốt.
Chân đã què mà còn phải lo trước, bận sau, Đường Hoan mệt tới mức nằm liệt xuống đất.
Mẹ nó chứ!
Mỗi lần nữ chính gây chuyện thì người bị hố luôn là cô.
Tức điên mất!
Tức chết mất!
Tức đến mức chỉ muốn đá Hoắc Thành hai cái cho bõ ghét!
“Tịch Cẩm Nguyệt tốt như vậy cơ à, đáng để anh đi cứu chồng chị ta mặc dù đã biết trước sẽ gặp nguy hiểm?” Đường Hoan vươn tay nhéo má Hoắc Thành, kéo nhẹ má trái của anh một lát rồi lại kéo má phải một lát, cố gắng biến khuôn mặt được người người yêu thích của anh thành meme.
Dù sao thì giờ anh cũng đã hôn mê bất tỉnh, cô muốn làm gì anh thì làm!
Hoắc Thành cảm nhận được động tác của cô nhưng lại không thể mở mắt, động đậy.
Anh muốn giải thích, anh biết rõ nguy hiểm còn đâm đầu đi cứu Hoắc Phong không phải vì Tịch Cẩm Nguyệt mà là vì anh nợ ân tình của người ta nên mới làm vậy để trả ơn!
“Vì tôi, Tịch Cẩm Hoan là người què, là người ‘không lên nổi mặt bàn’[3] nên có đào tim đào phổi đối tốt với anh, anh cũng không để vào mắt, đúng không?” – Đường Hoan vỗ vỗ khuôn mặt của Hoắc Thành, sau đó cười tự giễu.
Rõ ràng là cô đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy nụ cười của cô đầy trào phúng, mang theo sự nản lòng.
Đây gọi là số mệnh! Số trời đã định, ai cũng không thay đổi được!
Nghe vậy, Hoắc Thành càng cảm thấy nôn nóng hơn, cô không phải người “không lên được mặt bàn”! Không phải như vậy!
Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại nôn nóng, sốt ruột nữa.
“Đành vậy, dù sao thì tôi cũng đã cho anh nhiều cơ hội như thế rồi, chỉ là, đổi lại cho tôi toàn là thất vọng mà thôi. Nếu lần này, anh gặp đại nạn không chết thì chúng ta vui vẻ tách ra đi. Anh thích Tịch Cẩm Nguyệt, tôi trả lại tự do cho anh, để anh ở bên chị ta…”
Dù sao thì cô cũng đã cố hết sức, tuy không thành công nhưng cũng chẳng phải tiếc nuối gì nữa. Mặc dù hơi tủi thân, mất mát một chút, nhưng, cô quen rồi.
Luôn có người nói bên tai cô rằng: trả giá bao nhiêu thì sẽ nhận được hồi đáp bấy nhiêu, chỉ là, đối với cô thì điều đó không bao giờ xảy ra. Cô đã cố gắng, đã trả giá mọi thứ nhưng lại không được chết già.
[1]thuỷ hình: những cách tra tấn liên quan tới nước như trùm đầu nạn nhân bằng túi vải rồi dội nước lên khiến nạn nhân có cảm giác ngột ngạt, như sắp chết đuối.
[2]tiên hình: tra tấn bằng roi dây.
[3]không lên được mặt bàn: thường dùng để chỉ những người, những vật, sự việc đáng xấu hổ, không nên khoe ra cho mọi người biết, hoặc dùng để chỉ vấn đề riêng tư nào đó cần giữ bí mật.