CHƯƠNG 457 – Thiếu soái si tình (49)
“Sao cô lại trốn tránh tôi?” – Ninh đại thiếu hỏi thẳng vào vấn đề.
“Đương nhiên là sợ anh thấy sắc nổi lòng tham rồi, tôi đẹp thế này cơ mà!” Yêu diễm đê tiện-Hoan giả vờ bình tĩnh, trả lời.
“Cô…” – Ninh Viên vốn định phản bác, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt diễm lệ của cô, y phát hiện, ấy vậy mà mình không thể phản bác được! Người phụ nữ này thật sư xinh đẹp, vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp không cần bàn cãi!
Ninh Viên lại nhìn Đường Hoan lâu hơn một chút.
Đường Hoan không định lằng nhằng với Ninh Viên thêm nữa, vì thế, cố thậm thọt xoay chân què, toan rời đi.
Thấy tư thế đi đường của Đường Hoan, nghĩ lại mấy ngày nay vì bị dẫm trúng mu bàn chân mà phải đi khập khiễng, Ninh Viên cảm thấy lòng mình có chút buồn bực.
“Trước đó đã động chạm tới chân của cô, thật xin lỗi.”
Ha, đến nhận lỗi cho sai lầm trước kia?
Đường Hoan cảm hành động này rất mới mẻ, vì thế, cô “miệng tiện” đáp: “Không sao, chẳng gì tốt hơn việc biết sai và chịu sửa. Trước giờ, là ‘đại nhân’, tôi chưa từng chấp ‘tiểu nhân’ bao giờ.”
Ninh viên: “……”
Vừa nãy, chắc chắn là y bị ma xui quỷ khiến nên mới chủ động nhận sai!
Nhìn người phụ nữ này mà xem, tuy cô bị què nhưng không hề đáng thương như trong tưởng tượng của y!
“Tịch Cẩm Hoan, cô nói chuyện không đâm chọt thì sẽ chết à?”
Ninh Viên cực kỳ quen thân với Tịch Cẩm Nguyệt vì ả là phu nhân của Hoắc Phong, nghe nói người phụ nữ trước mặt y lúc này là em gái cùng cha khác mẹ của Tịch Cẩm Nguyệt, chỉ là, tính cách hai người sao lại khác xa đến vậy?
“Nói chuyện không đâm chọt sẽ không chết, nhưng, thấy gián mà không dẫm vài nhát, lòng tôi sẽ không yên.”
Ngẫm nghĩ những lời này của cô một lúc lâu, Ninh Viên mới phản ứng lại, cô đang mắng y!
“Cô cô cô……”
“Tình trạng này của anh có tên khoa học là ‘nói lắp’, là một loại bệnh, cần phải chữa trị!” – Đường Hoan bắt đầu nghiêm túc nói nhăng nói cuội.
Ninh Viên bị cô chặn họng, không đáp lại được, chỉ có thể đổi chủ đề: “Người cứng cỏi, kiêu ngạo như Hoắc Thành, sao lại chịu được người phụ nữ như cô nhỉ?”
“Tôi đẹp, sao anh ta lại không thể chịu được chứ?” – Tiên nữ Hoan lại online.
“Mặt dày, có ai lại tự khen mình đẹp như cô không?”
“Chẳng lẽ tôi không đẹp? Anh tự vuốt lương tâm mình đi, anh luôn tự nói bản thân gặp qua vô số ‘gái bán hoa’ trong hoa lâu, có bản lĩnh thì anh mang ra một người xinh hơn tôi xem nào!”
Chao ôi, không được rồi, tự khen mình như vậy xong khiến Đường Hoan lại không nhịn được, muốn soi gương.
Gương của cô đâu?
Đương Hoan tiện tay móc từ trong ngực ra một chiếc gương nhỏ, sau đó, cẩn thận soi.
Là một nhan khống chính hiệu, Ninh Viên chẳng thể che lương tâm mình lại để nói dối, vì thế, y đành nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô xinh hơn người ta thì sao chứ, dáng dấp của người ta đẹp hơn cô nhiều….”
Đường Hoan lập tức cảm thấy hứng thú, nhanh chóng lại gần hỏi: “Dáng đẹp? Đẹp đến mức nào? Da trắng, chân dài, tóc đen mượt như thác nước, ngực sữa căng mềm?”
Ninh Viên kiêu ngạo ngẩng đầu: “Cô cũng chỉ nói được những từ ngữ tục tĩu ấy mà thôi, dáng đẹp không chỉ nói riêng những cái đó! Làn da của họ nha, trơn mượt, mềm cực kỳ, chạm vào rất đã tay!”
Đường hoan càng cảm thấy hứng thú hơn.
Vì thế, hai người bắt đầu ngồi xổm trong hoa viên, tôi một lời, anh một câu, một người hỏi, một người đáp, thảo luận xem cô gái nào trong hoa lâu có làn da trắng nhất, sờ lên thích nhất….
Sau hồi lâu thảo luận, Đường Hoan còn cảm thấy chưa đã.