CHƯƠNG 456 – Thiếu soái si tình (48)
“Anh ta gọi tôi ra đây rồi đe dọa tôi!” – Tránh sau lưng Hoắc Thành, Đường Hoan công khai chém thêm một đao.
“Cô…” – Hoắc Phong nghẹn lời.
Sao trên đời này lại có người phụ nữ thích gây rối, chỉ lo thiên hạ không loạn như vậy chứ!
Bây giờ gã mới biết, không phải tất cả phụ nữ trên đời này đều hiền dịu, ân cần, biết cảm thông như Cẩm Nguyệt!
Nếu hôm nay, chuyện này xảy ra với Cẩm Nguyệt, chắc chắn cô ả sẽ vì giữ gìn tình cảm anh em của gã và Hoắc Thành mà biến việc lớn thành việc nhỏ, biến vấn đề nhỏ thành không có gì.
“Tôi cảm thấy đầu óc anh ta có vấn đề, không muốn phải nghe anh ta uy hiếp nữa, anh ta lại thẹn quá hoá giận, đẩy tôi!” – Đường Hoan tiếp tục bổ thêm một đao.
“Ăn nói bậy bạ, thêm mắm dặm muối! Vì sao cô không kể mình đã làm gì đi?” – Quả nhiên là tiểu nhân, chỉ nhắc tới cái sai của người khác mà không đề cập đến lỗi lầm của mình, Hoắc Phong nghĩ.
Đường Hoan vươn cổ: “Nói thì nói, mẹ tôi còn chưa bao giờ mắng tôi độc ác, anh lại mắng tôi như vậy, tôi lấy đồng bạc chọi anh thì đã sao?”
Ai cũng là tiểu tiên nữ nhá!
Đánh anh thì đánh anh, ông đây sao phải chối!
Hoắc Phong bị sự ngang ngược của Đường Hoan chặn họng, không nói lên lời.
Nhìn thấy cảnh Hoắc Phong á khẩu, không biết nói gì, chẳng hiểu sao, tâm tình Hoắc Thành lại trở nên vô cùng thoải mái.
Miệng lưỡi người phụ này cực kỳ sắc bén, thật sự chưa một ai có thể “đỡ” được!
Cuối cùng, dưới sự bức bách của Hoắc Thành, mặc dù không cam tâm, Hoắc Phong vẫn phải nói xin lỗi Đường Hoan
Sau đó, tiểu tiên nữ Đường Hoan kiêu ngạo quay đầu, nhấc chân què rời đi.
“Tam đệ, phụ nữ không thể chiều mãi như vậy được, nếu chú cứ tiếp tục chiều cô ta, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn.” – Không nhịn được, Hoắc Phong lên tiếng nhắc nhở Hoắc Thành.
Đường Hoan:……
Đầu óc gã khí vận chi tử này chắc chắn có vấn đề! Đây là người ngay thẳng, trung hậu trong truyền thuyết ư?
Có vẻ Hoắc Thành cũng rất ghét người ta lảm nhảm bên tai mình, đặc biệt, người đó còn là Hoắc Phong, cho nên, gã còn chưa nói dứt câu, anh đã bế Đường Hoan lên ngay trước mặt gã.
“Trời lạnh thế này, tuỳ tiện ra ngoài làm gì? Đừng vì một số việc không quan trọng mà tra tấn chân mình.”
Hoắc Phong ở lại, đứng im tại chỗ, trợn mắt, há hốc miệng.
Một loạt các thao tác này của Hoắc Thành quả thật là đỉnh của đỉnh, ngay cả Đường Hoan cũng không kịp phản ứng lại.
——
“Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó chung sống!”
“Thứ phụ nữ ác độc, lấy oán báo ơn!”
“Biết vậy cứ để cô ta ngã thẳng xuống đất cho rồi!”
Ninh Viên vừa bôi thuốc, vừa lẩm bẩm mắng Đường Hoan, thay đổi lần lượt các câu từ “hoa mỹ”.
“Ong vàng đuôi sau châm, độc nhất phụ nhân tâm[1]!”
Khi vừa bị dẫm vào chân, Ninh Viên còn chưa cảm giác được gì, chờ sau khi về phòng, y mới thấy đau đớn, cởi giày ra nhìn, mu bàn chân y đã xanh tím một mảng!
Ninh đại thiếu gia tức đến mức muốn dậm chân nhưng lại không dậm nổi.
Vài ngày sau đó, là người có “thân mềm thể yếu”, Ninh Viên chỉ có thể đi đường khập khiễng giống Đường Hoan.
Rất nhiều lần, khi đang đi dạo ở Hoắc Phủ, Ninh Viên đều nhìn thấy Đường Hoan từ đằng xa.
Đường Hoan cũng thấy y.
Nhưng, lần nào gặp Ninh Viên, Đường Hoan cũng đều nhanh trí quay đầu, mau chóng rời đi. Dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, chẳng may đối phương chó cùng rứt giậu thì cô sẽ phải chịu thiệt lớn.
Việc khiến Ninh Viên khó mà chịu được nhất đó chính là bị khiêu khích, chỉ có y không muốn gặp người ta nên đi đường vòng chứ chưa từng có ai không muốn nhìn thấy y mà chọn đường khác cả
Vì vậy, sau vài ngày liên tiếp bị Đường Hoan làm cho tức ngứa răng ngứa lợi, hôm nay, ỷ vào việc chân mình đã đỡ hơn, sau khi thấy Đường Hoan ở đằng xa, y bước vọt về phía cô, chặn đường cô lại.
[1]thật ra, câu này đầy đủ là “青竹蛇儿口,黄蜂尾后针,二者皆不毒,最毒妇人心” (miệng rắn lục, đuôi ong bắp cày, cái nào cũng không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà): dùng những thứ có độc để so sánh với tâm địa phụ nữ, ý nói những thứ có độc kia chưa là gì so với tâm địa của một người phụ nữ, lòng dạ đàn bà là độc nhất.