CHƯƠNG 279 – Đô đốc, biểu muội có độc (73)
“Hiên Viên Võ…”
Trước mắt mơ hồ không rõ, Đường Hoan loáng thoáng nhận ra người đang ôm mình, chạy như bay chính là Hiên Viên Võ.
“Ta muốn gặp phụ vương, mẫu phi của ta.”
Đường Hoan túm chặt vạt áo của Hiên Viên Võ, tựa như đó là cây rơm cứu mạng cuối cùng của mình vậy. Cô không ngừng lập lại một cách suy yếu: “Ta muốn gặp phụ vương, mẫu phi.”
“Được, ta đưa nàng tới chỗ thái y, chờ sau khi nàng khỏe lại, ta dắt nàng tới gặp Thụy Vương và Thụy Vương phi.”
Hiên Viên Võ không ngờ khi nhìn thấy cô suy yếu đến mức này, anh lại đau lòng tới vậy.
Vừa nãy, anh chỉ canh giữ bên ngoài cung điện nên không biết những chuyện xảy ra, chờ khi anh biết Thụy Vương và Thụy Vương phi đã cùng nhau tuẫn tình thì mọi thứ đều đã quá muộn.
Rời khỏi nhà lao không lâu, Đường Hoan bắt đầu sốt cao, thái y cũng không biết phải làm thế nào nên đành mời lão thái y tới, lúc ấy mới có thể tìm ra cách hạ sốt, kê đơn thuốc cho cô.
Trong lúc hôn mê, Đường Hoan không hề yên ổn. Cô vẫn luôn nhỏ giọng nỉ non, thỉnh thoảng còn giật mình vươn tay lên không trung như thể muốn túm lấy thứ gì đó…
“Phụ vương!”
Giọng nói của cô tựa một con mèo nhỏ bị đánh ngã dưới đất, mỏng manh lại thê lương vô cùng.
Hiên Viên Võ chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, cho cô cảm thấy an toàn hơn.
Cố Sơn Vân ngồi thẫn thờ trong cung điện nhìn thi thể hai người đang nằm bên cạnh nhau.
Ông ta không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng được như ý, được ở bên người mình yêu, nhưng, ông ta đâu ngờ kết cục lại thảm thiết đến vậy.
Thật ra, khi biết Thụy Vương định mưu phản, ông ta còn thầm vui trong lòng.
Từ khi là một thiếu niên, ông ta yêu Hiên Viên Nhã. Chỉ là lúc đó thế cục trong triều đình có biến chuyển lớn, quá trình tranh giành ngôi vị quá kịch liệt, nếu không có một thế lực mạnh mẽ chống đỡ, khả năng cao sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Vì vậy, ông ta mới chọn cưới người khác.
Sau đó, khi ông ta được đăng cơ như mong muốn, Hiên Viên Nhã cũng đã gả cho Thụy Vương.
Thụy Vương trấn thủ biên quan, trong quân đội, uy danh của ông vô cùng hiển hách. Cho nên, mặc dù thích Hiên Viên Nhã, ông ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, xuống tay với Thụy Vương, đoạt thê tử của thần tử.
Dù sao thì Thụy Vương chưa từng làm sai, ông ta không có lý do để xuống tay với Thụy Vương,
Chính vì vậy, khi biết Thụy Vương định mưu phản, lòng ông ta mới sinh ra cảm giác vui sướng khi sắp được như mong muốn.
Một lúc lâu sau, Cố Sơn Vân lảo đảo đứng dậy, mở cửa cung điện ra, hỏi: “Hiên Viên Võ đâu?”
Biết Hiên Viên Võ vội vàng rời đi là vì có chuyện xảy ra với Bình An, Cố Sơn Vân không hề truy cứu trách nhiệm của anh.
Đúng rồi, Nhã Nhi đã chết, mối liên hệ duy nhất giữa bà và ông ta chỉ còn lại Bình An, đứa con thuộc về hai người.
Không có gì quan trọng hơn an nguy của Bình An!
Sau việc xảy ra ngày hôm nay, Cố Sơn Vân trở nên già hơn rất nhiều. Ông ta gọi thái giám thiếp thân tới, sau đó nén đau thương mà sai bảo: “Bí mật đưa Thụy Vương phi vào Hoàng lăng, chờ trẫm sau trăm tuổi thì hợp táng với trẫm.”
Nếu sinh không thể cùng khâm thì nhất định chết phải cùng huyệt![1]
“Còn Thụy Vương, đem xác Thụy Vương cho chó ăn!”
Khi nói câu này, Cố Sơn Vân gần như là nghiến răng nghiến lợi.
[1]đây là một câu thơ trong thư tình xuất phát từ tác phẩm tuổi trẻ của Bao Thanh Thiên:
Nước trên uyên ương, mây trong phỉ thúy. → đồng ý làm uyên ương và phỉ thúy.
Vui buồn cùng nhau, gió mưa không hối. → Nguyện ý ở bên nhau, không hối hận, từ đó, khơi gợi ra sự lo lắng về núi sông đất nước.
Sống thì cùng khâm, chết thì cùng huyệt. → cho dù lo lắng cho non sông vẫn nguyện ý sống chết có nhau. Khâm ở đây là vạt áo/ tà áo, một hình ảnh Hoán dụ.
Diệp mỗ tài mọn, không biết dịch thơ cho hay, chỉ có thể dịch như vậy, mong mọi người thông cảm.