CHƯƠNG 566 – Lão đại, cầu “bảo kê”(45)
Đêm qua, Đường Hoan ngủ quá muộn, đến tận giữa trưa hôm nay mới dậy. Đi xuống lầu dưới, cô thuận miệng hỏi người hầu một câu: “Thiếu gia nhà mấy người đâu rồi?”
“Thiếu gia tới bữa tiệc mừng thọ tám mươi của Khâu lão thái gia rồi.” – Người hầu đáp.
Không quá để tâm, Đường Hoan đi vào phòng bếp, rót một cốc sữa bò.
Cô vừa uống được một ngụm thì Thống rác rưởi đã đột ngột lên tiếng: [Đổng Xuyên cũng tới đó.]
Sữa nghẹn ở cổ họng Đường Hoan…
Cô sặc!
“Sao cậu không nói sớm?” Mẹ nhà cậu, cái thứ hệ thống rác rưởi chỉ biết hố người!
Hỏi địa điểm cẩn thận, Đường Hoan thay giày, chạy như bay ra khỏi nhà.
[ Sao cô không nhắc tới việc ta reng reng gọi cô dậy chẳng biết bao nhiêu lâu nhưng cô vẫn lăn ra ngủ say như lợn chết?] – Hệ thống tỏ vẻ: cái nồi này, nó không cõng, tuyệt đối không cõng! Chẳng lẽ nó lại cố tình hố kim chủ ba ba của nó ư? Chắc chắn là không rồi! Kể cả có hố chết ký chủ ngu ngốc thì nó cũng sẽ không bao giờ hố boss phản diện!
Đường Hoan đột ngột chuyển chủ đề: “Rác rưởi, cậu không còn là thống tử của trước kia nữa…”
[……] Ký chủ rác rưởi lại bắt đầu bị diễn tinh nhập?
“Giờ có chuyện xảy ra, cậu còn biết mở miệng nhắc tôi cơ! Trước kia cậu có thế đâu!” – Đường Hoan vừa phóng xe vun vút tới khách sạn, vừa nói chuyện với hệ thống.
Hệ thống kinh hãi: [ Cô cô cô… Cô vẫn còn nhớ những chuyện trước đây?]
Nếu cô còn nhớ thì đừng trách nó không nể tình xưa nghĩa cũ, tự động xóa sạch toàn bộ ký ức của cô!
“Có nhớ đâu! Nhưng ‘thống phẩm’ của cậu cho tôi biết một điều: cậu chưa bao giờ là một hệ thống có lòng tốt!”
[ …… ]
“Lương tâm của cậu đột ngột trỗi dậy, chắc là do nhân cách của tôi đã cảm hóa cậu rồi!”
[ …… ] Chết mất thôi! Hệ thống trợn tròn mắt, há hốc miệng, không nói lên lời với cái bản mặt dày, chẳng biết xấu hổ của Đường Hoan.
Nó bực nha! Bực đến mức cả người bốc khói!
Quaooo, mẹ nó, phóng xe nhanh quá, Đường Hoan cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi. Cô vượt liên tiếp vài cây đèn đỏ. Khi cô phi qua, chắc hẳn đã có không ít người mắng cô là xe tặc ngu đần, không biết lái!
Dừng xe ở cửa khách sạn, Đường Hoan cảm thấy chân mình liêu xiêu như đang bay vậy. Không hiểu vì sao, cô cứ có cảm giác thấp thỏm, bất an lạ kỳ, một suy nghĩ trỗi dậy trong cô: nếu không tới đây thật nhanh thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó!
Tên được gọi là khí vận chi tử kia vốn đã là một kẻ tâm thuật bất chính, sau thời gian dài bị chèn ép, chẳng biết hắn đã hận Đổng Ngư Hàm đến mức nào… Đường Hoan chỉ sợ chó cùng có “hào quang” rứt giậu, con ma ốm Đổng Ngư Hàm không kịp phòng bị, bị hắn hãm hại.
“Đại thọ tám mươi của Khâu lão gia tử được tổ chức ở đâu?” – Dừng nghỉ vài giây, Đường Hoan đi thẳng vào trong khách sạn, túm lấy một người phục vụ và hỏi.
…
Phòng 904.
Trên giường, có một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mũi trắng bệch, nằm yên lặng không nhúc nhích. Người đó đúng là Đổng Ngư Hàm.
Đổng Xuyên lắp bắp hỏi: “Thật… thật sự phải giết người ư?”
Tiếng cười lạnh vang lên, chất giọng già nua, thô ráp như đang chê cười Đổng Xuyên là cái thứ rác rưởi: “Không thì sao? Chẳng phải ngươi đã nói nếu tên này không chết thì người ‘vong’ sẽ là ngươi à? Sao, khi cơ hội bày ra ngay trước mắt thì ngươi lại sợ?”
Nghe hệ thống hỏi, Đổng Xuyên thừa nhận, hắn chột dạ. Khi bị Đổng Ngư Hàm chèn ép, hắn cảm thấy Đổng Ngư Hàm cực kỳ quá đáng, hận không thể tự tay diệt trừ anh, nhưng, nếu anh thật sự chết thì…
“Không, không được! Hắn ta không thể chết được!” – Nghĩ tới hậu quả sau khi Đổng Ngư Hàm chết, Đổng Xuyên bất giác rùng mình, vội vàng lắc đầu. – “Nếu chuyện này bị Đổng gia phát hiện, bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi!”
Nhất là lão già bất tử kia, nếu ông ta điều tra được cái chết của người thừa kế mà mình hao tâm tổn sức bồi dưỡng có liên quan tới hắn…