CHƯƠNG 514 – Thiếu soái si tình (106)
“Ban đầu hy vọng em không thấy gì hết, hy vọng em có thể coi như đêm nay không xảy ra chuyện gì…” – Bò tới bên Đường Hoan, Ninh Viên ôm cô vào lòng, run run vươn bàn tay ra xoa đầu gối cho cô. – “Nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn ích kỷ thêm một lần nữa… anh đã muốn em quên anh, từ nay về sau, sống thật tốt… nhưng mà, anh lại không cam lòng……”
Cho nên tới cuối cùng, y vẫn chọn khiến cô chứng kiến y chết!
Lệ nóng đảo quanh mắt Đường Hoan: “Ninh Viên…”
“Thật ra anh phải biết đủ mới đúng, bốn năm bên em, là do anh trộm được……”
Đời này, việc y tiếc nhất là không thể cưới hỏi cô một cách đàng hoàng, đến tận bây giờ, nguyện vọng ấy vẫn chưa được thực hiện.
“Anh nhờ người xoá ký ức thật của em…” – Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng Ninh Viên, y tuỳ tiện lau đi, nhưng càng lau càng nhiều. – “Hoan Hoan… anh chủ động nói với em vì không mong khi em nhớ lại… sẽ trách anh……”
Y thật sự sợ cô sẽ trách y, cô thù dai như vậy cơ mà!
“Thẳng thắn được khoan hồng, anh mong trước khi chết, được em tha thứ……”
……
Giây phút Ninh Viên hoàn toàn bất động, Đường Hoan trơ mắt nhìn tay y chầm chậm hạ xuống.
Bốn năm bên nhau, rõ ràng người vừa rồi còn sống, còn cười tươi, ấy vậy mà nháy mắt đã không thở nữa.
Đường Hoan cố nén không cho nước mắt chảy ra. Cô cắn chặt khớp hàm, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên từng đường. Sợi dây kéo căng trong đầu cô đứt lìa, những ký ức bị khoá lại ồ ạt hiện lên.
Hoắc Thành luống cuống chân tay: “Hoan Hoan, em nghe hắn ta nói rồi đó, là hắn ta lừa em…” – Anh thật sự hoảng loạn, không biết nên nói gì.
“Ừ, anh ấy lừa tôi.” – Đường Hoan nhàn nhạt đáp.
Người cô dính đầy máu, tất cả đều là của Ninh Viên. Tên kỹ nữ tâm cơ này dùng những giây phút cuối đời mình để rửa sạch việc y đã làm bốn năm trước. Trước khi chết, y còn bày trò để cô tha thứ như vậy… Cô nào có thể nổi giận với người chết chứ.
“Anh cảm thấy, anh ấy lừa tôi thì anh có thể xóa hết những sai lầm anh đã làm sao?” – Đường Hoan ngẩng đầu, nhìn Hoắc Thành chằm chằm.
“Em… có phải em nhớ ra rồi không?” – Lòng Hoắc Thành mới chớm vui vẻ thì đã lập tức bị sự thấp thỏm bủa vây.
“Anh muốn hỏi là tôi đã nhớ ra việc anh hứa với tôi sẽ không quan tâm Tịch Cẩm Nguyệt nhưng cuối cùng lại lật lọng chưa ư?” – Đầu Đường Hoan rất đau, đau như thể có người đặt bom hẹn giờ trong đầu cô vậy, vừa rồi, đám bom đó đã nổ tung từng quả, từng quả tựa pháo hoa. Hiện tại, cô cảm giác như thể đầu mình nứt toạc ra tới nơi, nhưng, mùi máu tươi khiến cô bình tĩnh lại mà ngồi im dưới đất.
Thấy cô như vậy, Hoắc Thành bất giác sợ hãi: “Tôi biết sai rồi….” – Lúc này, anh như thể một đứa trẻ nhỏ làm sai, chân tay luống cuống, đứng vò vò góc áo, sau đó luôn miệng nhận sai.
Anh không sai bình thường, mà sai một cách không chấp nhận được.
“Cuộc sống mà, không phải cứ biết nhận lỗi thì sai lầm nào cũng có thể được bỏ qua.”