CHƯƠNG 437 – Thiếu soái si tình (29)
“Vậy à? Thế giới trước tôi cũng đã nói thế à?” – Bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, Đường Hoan hỏi.
Hệ thống cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng với ký ngủ ngốc nghếch nhà mình, nó khẳng định: [Đúng vậy!]
Đường Hoan có vẻ cực kỳ xúc động: “Thì ra ở thế giới nào, sức hút của tôi cũng lớn.”
[……]
Mẹ nó!
Ký chủ rác rưởi!
Đáng lẽ nó không nên đáp lại lời cô mới đúng!
Cứ lần nào nó cho rằng ký chủ rác rưởi đang thảo luận nghiêm túc với nó thì y như rằng cô lại lên cơn động kinh.
Khi Đường Hoan đang nói chuyện với Thống rác rưởi thì Tịch Cẩm Nguyệt đã được nha hoàn đỡ tới trước mặt cô.
Không thể không nói, Tịch Cẩm Nguyệt cực kỳ quan tâm em gái của mình, vừa mở miệng ra, cô ta đã hỏi thăm chiếc chân què của Đường Hoan.
“Cẩm Hoan, chân em có tật, đi đứng không tiện. Đại phu đã nói, em cần nghỉ ngơi tử tế, không thể đi lại nhiều. Kể cả em không nghe lời tỷ tỷ thì cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình mới đúng.” – Khi nói chuyện, ánh mắt Tịch Cẩm Nguyệt vẫn luôn né tránh Đường Hoan.
Cô ta thật sự không dám đối mặt trực tiếp với Đường Hoan.
Có thể trở thành ánh trăng sáng trong lòng một nửa thiếu nam Vận Thành, Tịch Cẩm Nguyệt không hề dựa vào khả năng “diễn xuất” mà cô ta thật sự là một người phụ nữ dịu dàng động lòng người, dịu dàng từ tận xương cốt, đoan trang thanh tú như mẫu đơn, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, còn có lòng thương xót chúng sinh.
Nếu…
Nếu không có chuyện hồi nhỏ thì Tịch Cẩm Nguyệt thật sự hoàn mỹ, không chỉ trong ánh mắt người ngoài, mà ngay cả trong lòng cô ta, cô ta cũng là một người hoàn mỹ.
Chỉ là, chuyện xảy ra ngày bé đã trở thành tâm ma trong lòng cô ta!
Khi còn nhỏ, vì ít được quan tâm nên Hoắc Tam công tử rất hay nghịch ngợm, gây sự. Lúc đó, Tịch Cẩm Nguyệt cũng không phải một cô tiểu thư khuê các đã được dạy dỗ nghiêm khắc, vẫn còn tính trẻ con, cho nên cô ta mới xích mích với Hoắc Tam công tử, hai người không ai chịu nhường ai, cuối cùng, cả hai sơ ý, cùng ngã vào trong hồ!
Là…. Cẩm Hoan cứu bọn họ lên!
Hơn nữa, sau khi cứu người xong, Cẩm Hoan kiệt sức, chìm dần xuống đáy hồ, cô ta nghe thấy Cẩm Hoan cầu cứu…
Cẩm Hoan gọi: “Tỷ tỷ, cứu em!”
Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Tịch Cẩm Nguyệt sẽ bất giác đổ mồ hôi lạnh. Đôi khi đêm khuya nằm mơ bật tỉnh, bên tai cô ta như văng vẳng tiếng kêu cứu của Cẩm Hoan! Cô ta không biết vì sao lúc ấy cô ta lại cứ như bị ma xui quỷ khiến nữa. Mẹ cô ta là đại phu nhân nhưng người luôn nổi bật lại là Tứ di thái. Trước mặt cô ta, mẹ cô ta thường xuyên mắng Tứ di thái là hồ ly tinh, còn mắng cả đứa con của Tứ di thái – Cẩm Hoan nữa. Bà ta nói mẹ con Cẩm Hoan không phải cái thứ gì tốt đẹp, sẽ có một ngày hai người cướp đi toàn bộ gia sản của Tịch gia, sau đó đuổi mọi người ra khỏi phủ!
Cho nên, lúc ấy, cô ta mới làm sai… cô ta đâu ngờ được rằng Cẩm Hoan sẽ vì sai lầm của cô ta mà hỏng mất một chân.
Mẹ cô ta dặn cô ta không được nói thật, bởi vì nếu cô ta nói thật, thanh danh của cô ta sẽ hỏng hết, sau này sẽ biến thành một người như chuột chạy qua đường, sống những tháng ngày bị chê ghét, khinh bỉ.
Cho nên cô ta…
Dưới sự dẫn dắt của mẹ, cô ta đã nói dối! Cô ta chọn không nói ra sự thật!
Từ đó về sau, mỗi khi đối diện với em gái mình, cô ta đều cảm thấy chột dạ.