CHƯƠNG 432 – Thiếu soái si tình (24)
Đường Hoan tát mạnh lên mặt Hoắc thành.
Hoắc Thành không phòng bị, bị cô tát nghiêng mặt sang một bên.
Thống rác rưởi gần như là đã chết lặng. Ánh trăng sáng trên bầu trời quang trong lòng nó, boss phản diện cao cao tại thượng của nó sao lại bị đẩy tới mức đường này, chẳng biết anh đã bị Đường Hoan tát bao nhiêu cái rồi nữa.
Ký chủ xấu xa!
Rõ ràng là cô mượn việc công báo thù riêng, nhân lúc boss phản diện không có năng lực chống lại mình để ăn hiếp anh!
“Tỉnh táo chưa?” – Đường Hoan vặn vặn khớp cổ, xoay xoay cổ tay, trông rất có vẻ là một người khó trêu chọc.
Ghét nhất là nuôi chó, chó không thân, cho người, người không “ấm”.
Hoắc Thành bị Đường Hoan tát đến mức đầu óc ong ong, anh vốn định động thủ với cô, nhưng sau khi xiết chặt nắm đấm, anh lại đè được cơn giận xuống.
“Đụng trúng chỗ đau trong lòng anh là anh lập tức muốn giết tôi? Hoắc Thành, anh cho rằng Tịch Cẩm Hoan tôi là người dễ bắt nạt ư?” – lời nói của Đường Hoan sắc bén, thần sắc của cô cực kỳ lạnh lùng – “Nếu anh thật sự lợi hại thì giết tôi làm gì? Có bản lĩnh, anh giết đại ca của mình rồi đoạt mỹ nhân về ấy!”
“Có điều…” – Đường Hoan cười gằn một tiếng đầy châm chọc – “Anh dám à?”
Lúc này, Hoắc Thành đã hoàn toàn bình tĩnh, anh cúi đầu, không nói một lời.
Đúng là anh thật sự không dám!
Anh vẫn chưa hoàn thành “dã tâm”, anh không thể bất chấp tất cả để làm những việc cá chết lưới rách như vậy được.
Đau lòng vì Tịch Cẩm Nguyệt gả cho Hoắc Phong nhưng anh lại chẳng thể làm được gì, đây mới là điều khiến anh cảm thấy mình thất bại!
Anh có dã tâm, lòng nhiều đắn đo nên không thể liều lĩnh, hơn nữa, anh hiểu rất rõ, người Tịch Cẩm Nguyệt thích là Hoắc Phong mà không phải mình cho nên anh mới không cố gắng theo đuổi ả!
Giờ phút này, Hoắc Tam công tử đâu biết được rằng anh không dám tranh đoạt Tịch Cẩm Nguyệt không phải vì lòng anh đắn đo nhiều thứ mà là do anh chưa đủ yêu cô ta thôi, anh cũng chẳng dự đoán được rằng sẽ có một ngày, anh vứt bỏ toàn bộ dã tâm, dùng tính mạng của bản thân để đoạt lại một cô gái, cho dù trong mắt cô gái đó chỉ có bóng hình một người không phải anh, anh cũng bất chấp tất cả để đoạt lại cô.
“Hoắc Tam công tử, trước khi hỏi tôi có ý gì, có phải anh nên tự ngẫm lại xem hành động hôm nay của anh là có ý gì hay không?”
Khó khăn lắm Tứ di thái mới giới thiệu bạn làm ăn cho Hoắc Thành, kết quả, anh lại vì một ả đàn bà như Tịch Cẩm Nguyệt mà đẩy tất cả sang một bên.
Lúc này, Hoắc Thành mới giật mình nhớ ra mình đã coi nhẹ nhiều chuyện quan trọng!
“Tôi….” – Hoắc Thành chưa bao giờ bị người khác nói đến mức “chật vật”, không thể chống cự lại được như lúc này.
“Tôi đã nói với mẹ tôi rằng tôi bị ốm nhẹ, anh nằng nặc đòi ở nhà cùng tôi, mẹ tôi sẽ che giấu việc anh lỡ hẹn. Anh không cần bày ra dáng vẻ khẩn trương như thế, biết trước chẳng làm, nhỉ? A…”
Tịch gia và phủ Đại soái, một nơi ở phía nam, một nơi tọa phía bắc, cách nhau khá xa, chuyện xảy ra hôm nay ở cửa thành không dễ truyền tới tai Tứ di thái.
Lúc này, Hoắc Thành chẳng khác nào đang bị Đường Hoan dẫm dưới chân, nhưng, anh lại không thể phản bác lại cô.
“Phu nhân suy tính thật chu toàn.” – Cô cho anh một bậc thang lớn như vậy, nếu anh còn không ăn năn, anh biết, rất có thể cô sẽ thật sự bỏ rơi anh!
“Hoắc Thành, tốt nhất là anh nên nhớ kỹ một điều, ăn cơm của tôi thì phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi! Bất kể là dã tâm của anh có lớn tới mức nào thì trước khi cánh cứng cáp, đừng làm gì khiến tôi mất hứng, bất kể là chuyện gì đi nữa! Chỉ có duy nhất một lần này mà thôi, kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”