CHƯƠNG 424 – Thiếu soái si tình (16)
Đường Hoan gắp đồ ăn, đặt vào chén Hoắc Thành: “Lần đầu tiên tôi nấu nướng, có thể sẽ không sánh bằng người ta, nhưng, tướng công à, tôi tin là anh sẽ nể mặt tôi, đúng không?”
Hoắc Thành nhìn Đường Hoan chằm chằm như thể muốn nhìn thủng một lỗ trên mặt cô vậy….
Đường Hoan thầm vui sướng. Anh nhìn tôi như thế thì có tác dụng gì, anh có tức giận thì cũng vẫn phải nhịn tôi mà thôi!
“Tướng công, tôi biết là tôi rất đẹp nhưng nếu anh cứ nhìn tôi như vậy mãi thì đồ ăn nguội mất.” – Đường Hoan cười tủm tỉm với Hoắc Thành, khuôn mặt cô lúc này chính là hình mẫu cho cái gọi là “tiếu diện hổ”[1]. (nụ cười có vẻ thân mật, dễ gần nhưng lại ẩn giấu “dao găm”)
Hoắc Thành biết, cô đang thử anh, hoặc là nói, hai người họ đang thuần hóa lẫn nhau. Cả hai đều không phải người sẽ chủ động chịu thua, không ai muốn làm người dưới cơ. Nhà mẹ đẻ của cô có ưu thế, cô lợi dụng điều đó để ép anh, muốn anh phải cúi đầu với cô!
“Muốn ngồi lên vị trí thiếu soái thì phải chịu được những việc người khác không chịu được, tướng công, anh nói xem có đúng không?” – Đường Hoan hơi cúi lưng, thấp giọng, nói nhỏ bên tai Hoắc Thành. Người cô mang theo một mùi hương dìu dịu, nhàn nhạt, mùi hương đó thoảng thoảng bay vào khoang mũi Hoắc Thành khiến anh hơi mất tập trung.
“Nếu ngay cả đồ tôi làm mà anh cũng không dám ăn thì sao tôi có thể tin tướng công của tôi là người có bản lĩnh cơ chứ.”
Tiếng cười khẽ vang lên bên tai Hoắc Thành, tựa khiêu khích, lại như châm chọc.
[Rõ ràng là cô đang ép boss phản diện làm chuột bạch thử đồ ăn cho cô! Ta phải khiếu nại cô!]
Thống rác rưởi cực kỳ đau lòng, đau đến mức không thở nổi!
Ký chủ rác rưởi, hố boss nhà ta, sớm muộn gì cô cũng đi đời cho xem!
Đường Hoan cười nói duyên dáng, Hoắc Thành hơi cụp mắt, khóe môi xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Anh vươn tay ôm eo Đường Hoan, ôm cô ngồi vào lòng mình, động tác cực kỳ thân mật: “Nếu phu nhân đã nói vậy, vi phu không tuân theo lệnh phu nhân thì chẳng phải là phụ lòng phu nhân ư?”
Đường Hoan thầm rùng mình, cô dựng hết cả tóc gáy, nhưng, cô không thể làm ra những hành động như giãy khỏi vòng tay anh được!
Cô cảm thấy như có một con rắn độc đang chầm chậm quấn lấy mình từ phía sau, cô cứ có cảm giác rằng Hoắc Thành sẽ đâm một dao sau lưng cô vậy.
Thống ơi, có biến thái! Tôi sợ quá!
Hệ thống hừ lạnh: [Ai bảo cô tự đâm đầu vào đường chết cơ!]
Sau khi ôm Đường Hoan vào lòng, Hoắc Thành thong thả, ung dung ăn sạch đồ ăn cô gắp vào bát mình, cử chỉ của anh cực kỳ ưu nhã, rất ra dáng công tử nhà giàu, nhưng, anh càng ăn chậm bao nhiêu thì Đường Hoan sẽ càng cảm thấy chột dạ bấy nhiêu.
Sau khi “vất vả” ăn xong, Hoắc Thành buông Đường Hoan ra. Cười như không cười, anh nhìn cô, hỏi: “Phu nhân vừa lòng rồi chứ?”
Đường Hoan kiêu căng gật đầu: “Tướng công là người có thể làm việc lớn, chắc chắn sau này sẽ được như mong muốn.”
Chắc chắn anh có thể làm nên việc lớn! Anh ăn đến mức mặt tái mét rồi mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh như vậy…
Thấy Hoắc Thành ăn cũng gần xong xuôi, Đường Hoan ung dung rời khỏi phòng khách. Vừa đi qua khúc ngoặt, Đường Hoan vội vàng đẩy nhanh tốc độ của đôi chân què, thậm chí cô còn vỗ vỗ ngực đầy chột dạ….
Chao ôi, sợ chết mất, sợ chết mất!
“Thống này, tôi có linh cảm, chắc chắn sau này Hoắc Thành sẽ giết chết tôi!” – Chỉ với đống đồ ăn hôm nay thôi cũng đủ để làm lý do cho việc anh ra tay giết chết cô rồi!
[Ha, cô còn tự nhận thức được cơ à] Biết rõ số mình là số bia đỡ đạn, đã vậy chân cẳng còn què mà cô vẫn chẳng chịu yên phận lấy một chút! Sao thống nó lại vớ phải một cô ký chủ từng giây từng phút đều cố gắng lao đầu vào chỗ chết như vậy chứ?
Đường Hoan bây giờ muốn tiến không được, muốn lui không xong. Cô không làm màu, chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng bị Hoắc Thành nắm trong tay, anh muốn cô sống thì cô được sống, muốn cô chết thì cô phải chết, nhưng, nếu cô tiếp tục làm màu thì kết cục sau này sẽ cực kỳ thảm!
Quả thật là tiến thoái lưỡng nan!
Quá phiền muộn, Đường Hoan sai nha hoàn dặn người trong phòng bếp chuẩn bị một bữa ăn nhỏ cho mình.