CHƯƠNG 410 – Thiếu soái si tình (2)
Tịch Cẩm Hoan, con gái duy nhất của tứ di thái[1] của Tịch gia ở Vận thành.
[1]di thái: thiếp/ vợ lẽ
Nói tới tứ di thái thì bà thật sự là một người có thủ đoạn.
Tịch gia là phú thương lâu năm ở Vận thành, truyền từ đời này sang đời khác. Đại phu nhân của Tịch gia là tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, nhị di thái lại là người phụ nữ hào kiệt, tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, tam di thái là con gái của một vị vương gia thất thế, chỉ có độc tứ di thái là người tới Tịch gia xin ăn, sau đó ở lai Tịch gia làm nha hoàn, không lâu sau thành “tân sủng” của Tịch lão gia, hơn nữa, bà vẫn luôn được Tịch lão gia cưng chiều, không hề thay đổi.
Cô bé ăn xin không biết chữ năm đó được Tịch lão gia đích thân chỉ dạy cách buôn bán và được ông giao cho quản lý rất nhiều sản nghiệp của Tịch gia. Chỉ tính riêng việc này thôi, phụ nữ tầm thường đâu thể làm được như tứ dị thái.
Thiếu sót duy nhất trong cuộc đời tứ di thái chính là không có con trai, bao nhiêu năm trôi qua, bà chỉ sinh đúng một cô con gái – Tịch Cẩm Hoan. Nếu không, có lẽ cả Tịch gia đã bị bà thu vào trong tay áo rồi.
Tứ di thái biết cách buôn bán làm ăn, nhưng, dạy dỗ con cái thì có vẻ khá thất bại. Bà cực kỳ cưng chiều Tịch Cẩm Hoan, cô muốn trăng muốn sao gì, chỉ cần bà có thể làm được thì chắc chắn sẽ bưng tới cho cô. Chẳng cần biết con gái bảo bối của bà có gây sự vô cớ hay không, chỉ cần cô không vui thì chắc chắn là do người khác sai!
Có một người mẹ chiều con như vậy, Tịch Cẩm Hoan “thành công” phát triển lệch hướng! Cô kiêu căng, bướng bỉnh, nỏng nảy, dễ tức giận. Trong miệng lưỡi thiên hạ, cô ngang ngược từ nhỏ, nhưng, sau khi tiếp nhận cốt truyện, Đường Hoan biết sự thật không phải thế.
Trên thương trường, tứ di thái là người có thủ đoạn cao siêu, dứt khoát, nhưng, khi ở nhà, bà lại là một người biết trước sau, rất đúng mực và luôn cung kính với đại phu nhân, cũng như hai vị di thái trước. Bà dạy con gái – Tịch Cẩm Hoan phải kính cẩn với các anh chị, không được làm gì vượt quá khuôn phép.
Tịch Cẩm Hoan biến thành người ương bướng như bây giờ là vì sự việc xảy ra mười năm trước.
Mười năm trước, Tịch Cẩm Hoan cũng chỉ là một cô bé tám tuổi ngây thơ hồn nhiên, tuy rằng được cưng chiều và có chút tính tình tiểu thư nhưng không hề đến mức cứng đầu cứng cổ. Cho nên, khi nhìn thấy đại tiểu thư Tịch Cẩm Nguyệt và một người nữa mâu thuẫn với nhau, sau đó cả hai cùng rơi vào trong nước, phản ứng đầu tiên của cô là nhảy xuống hồ giữa thời tiết tháng chạp rét buốt để cứu người.
Khả năng bơi của Tịch Cẩm Hoan cực kỳ tốt nhưng cũng đâu thể chịu nổi cái lạnh thấu xương của hồ nước đá, hơn nữa, cô bé còn phải cứu những hai người. Chính vì vậy, sau khi cô bé đẩy nốt cậu nhóc đã bất tỉnh lên bờ thì bắt đầu đuối sức.
“Tỷ tỷ, cứu em……”
Người đầu tiên Tịch Cẩm Hoan cầu cứu chính là Tịch Cẩm Nguyệt. Có điều, khi cô bé sức cùng lực kiệt, bơi tới bờ, duỗi tay về phía Tịch Cẩm Nguyệt, chẳng biết Tịch Cẩm Nguyệt đã suy nghĩ gì mà do dự mãi… Cuối cùng, cô ả nâng cậu nhóc bất tỉnh trên mặt đất dậy, xoay người rời đi!
Đứa nhỏ tám tuổi kiệt sức, ngâm mình trong nước đá, chẳng bao lâu sau bắt đầu chìm xuống. Chờ tới khi có người cứu cô bé lên, vì bị ngâm nước lạnh quá lâu lại không kịp chữa trị nên chân trái của cô bé… Hỏng rồi!
“Là đại tỷ! Đại tỷ thấy chết không cứu! Là đại tỷ không chịu cứu con!”
Tìm được đường sống trong cõi chết nhưng lại hay tin đời này mình chỉ có thể đi khập khiễng, Cẩm Hoan bé nhỏ chỉ biết khóc lóc, lên án Tịch Cẩm Nguyệt.