CHƯƠNG 372 – Xác sống có độc (65)
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Lăng Trầm dặn dò Đường Hoan: “Lần này, khả năng là ca ca phải đi vài ngày mới có thể về nhà. Em ở nhà một mình, không được tự ý ra ngoài, cho dù là ai gõ cửa cũng không được mở, hiểu không?”
Đường Hoan “không cảm xúc”: ……
Đau lòng thay! Ngày tháng tiếp theo sẽ càng thêm nhàm chán!
“Nếu Hoan Hoan nghe lời, khi ca ca về, ca ca sẽ tìm cơ hội, mang em ra ngoài chơi.”
Xác sống Hoan lập tức ngẩng đầu, đôi mắt cá chết của cô như thể đang bắn ra những tia sáng. Cô dang tay, ôm chầm[1] lấy Lăng Trầm, không ngừng gật gật đầu.
Cô cũng sắp không khống chế được tâm tư muốn ra ngoài chơi của mình rồi!
Đối với kiểu hùng ôm[1] bất chợt này, Lăng Trầm không hề cảm thấy bài xích, phản cảm, anh yêu chiều sờ sờ đầu Đường Hoan, sau đó xoay người rời đi.
[1]熊抱(hùng ôm): ôm chầm lấy, ôm chặt vào lòng,… hùng(熊) là gấu; theo baidu hùng ôm chỉ hành động ôm chặt lấy nhau; từ này cũng chỉ cách ôm với tình cảm đơn thuần, thắm thiết, không pha lẫn tạp chất,… tìm hiểu thêm tại: baike.baidu.com/item/熊抱
Trước khi ra ngoài, Lằng Trầm đã chuẩn bị cho Đường Hoan rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt.
Tuy không nếm được vị gì nhưng Đường Hoan vẫn rất chấp nhất với việc giả vờ mình là người thường, cô vừa ôm đồ ăn vặt, vừa xem ti vi, tháng ngày nhàn nhã kiểu này thật khiến người ta thoải mái.
Đêm cùng ngày Lăng Trầm rời khỏi căn cứ, Đường Hoan ngồi trên sô pha xem phim kinh dị. Con thú nhồi bông cô ôm trong tay đã bị móng vuốt của cô chọc thủng vài lỗ.
Ôi tía má ơi!
Ghê thật ấy!
Xác sống Hoan cực kỳ căng thẳng, hệ thống đã hoàn toàn mất động lực phỉ nhổ cô, chỉ thầm mắng: ký chủ ngu ngốc! Cô không nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình xem nó khủng bố đến mức nào, phim kinh dị đã là cái lông gì!
Đang khẩn trương, căng thẳng xem phim thì bỗng nhiên Đường Hoan nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa.
Cô hoảng sợ!
Chẳng lẽ Lăng Trầm có việc đột xuất nên trở về?
Đường Hoan đi về phía cửa, toan nhìn qua mắt mèo, ai ngờ cô vừa tới nơi, cửa đã bị phá tung.
Không ổn, có nguy hiểm!
Theo bản năng, Đường Hoan định chạy trốn, nhưng hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị kỹ càng trước khi tới nên cô không hề có cơ hội bỏ chạy, nhanh chóng bị khống chế.
“Khò khè… khò khè…..”
Mẹ mày!
Buông tao ra!
Không buông là tao cắn đấy!
Sự uy hiếp của Đường Hoan còn chưa kịp “có tác dụng” thì cô đã bị chĩa súng vào đầu, lập tức, cô biến thành quả bóng xì hơi.
Cô bị khống chế, sau đó, đối phương che kín đầu cô.
Cô không biết mình bị mang tới nơi nào.
* * *
“Thuỷ Nhi, con nhìn xem cô ta có phải cái xác sống đi cùng Lăng Trầm không?”
“Cha, sao cha lại bắt em gái của Lăng đại ca về đây?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của khí vận chi nữ, lòng Đường Hoan như có ngàn vạn thần thú gào thét chạy qua. Cô biết ngay mà, cứ gặp cái thứ ôn thần này là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy đến hết.
*beep* nó chứ!
Cô còn đang thắc mắc không biết vì sao mình chỉ ngồi trong nhà mà “nồi”[2] cũng rơi xuống đầu, thì ra là do Hoắc Thuỷ!
[2]nồi: tiếng xấu; việc xui xẻo; việc oan;….
Sau khi xác nhận thân phận của Đường Hoan, giáo sư Mạc cực kỳ vui sướng.
Lăng Trầm giấu em gái đi chắc chắn là vì có lòng riêng! Anh biết rõ nếu giao nộp cô, việc nghiên cứu sẽ tiến triển nhanh hơn nhưng lại vẫn giấu diếm….
Giáo sư Mạc cũng không định làm gì Đường Hoan, lão bắt cô về chẳng qua là vì muốn có thêm một lợi thế mà thôi. Nếu không tóm được thiếu niên xác sống kia, hoặc sau này Lăng Trầm có những bước tiến mới trong việc nghiên cứu virus xác sống nhưng lại định phản lão thì…
Lão cũng đã nắm trong tay một quân bài mạnh mẽ, có thể ép Lăng Trầm đi vào khuôn khổ rồi.
Kẻ thật sự sành sỏi, thạo đời thì khi hành động, sẽ không nể nang tình cảm, chỉ nhìn vào lợi ích!