CHƯƠNG 363 – Xác sống có độc (56)
Thấy ba chữ “Thẩm Lương Chi”, biểu cảm của Lăng Trầm không hề thay đổi, chỉ là, đôi mắt trầm lặng càng trở nên thâm thúy, âm u hơn. Anh xoa xoa ngón tay vào nhau, sau đó mở miệng: “Không được.”
Đường Hoan chọc chọc bút vào người anh, hơi nghiêng đầu, ý hỏi: tại sao?
“Em quên trước đó tôi đã nói với em những gì rồi à?”- Môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, có vẻ Lăng Trầm không vui cho lắm – “Thẩm Lương Chi bị ngốc, nên không được.”
Đường Hoan: “……”
Mẹ nó chứ!
Kỹ nữ tâm cơ!
“Hơn nữa, Thẩm Lương Chi còn phải ở bên vị hôn thê, không rảnh chơi với em.” – Lăng Trầm bổ sung.
Người khác đều phải tốn thời gian vào rất nhiều chuyện, chỉ mỗi ca ca là bất đồng. Trừ làm thí nghiệm, toàn bộ thời gian của ca ca đều sẽ dành để ở bên con thú cưng nhỏ là em, thế nên, toàn bộ thời gian của em cũng chỉ được dành cho mình ca ca!
Đường Hoan lập tức đần mặt.
Gì cơ? Thẩm Lương Chi sắp kết hôn á? Ngốc như y mà cũng có người “hốt”?
Thấy cô phản ứng như vậy, Lăng Trầm cực kỳ vừa lòng. Anh rời khỏi chung cư, chuẩn bị tới gặp ân sư[1] của mình.
[1]ân sư: cách học trò kính xưng với thầy của mình. Trong trường hợp này, Diệp mỗ cảm thấy tác giả dùng từ “ân sư” với dụng ý có chút gì đó châm chọc, vì sao thì mọi người đọc tiếp sẽ hiểu, haha.
Sau khi Lăng Trầm rời khỏi nhà, Đường Hoan bắt đầu tán phét với hệ thống rác rưởi.
“Không hiểu vì sao tôi cứ cảm thấy Lăng Trầm trông thì có vẻ bình thường nhưng thật ra anh lại là một tên quỷ súc.” – Tuy rằng xác sống Hoan ngốc nghếch nhưng giác quan thứ sáu của cô vẫn rất nhạy.
Lăng Trầm luôn khiến cô cảm thấy quái quái.
A!
Nghe Đường Hoan nói vậy, hệ thống không nhẫn nhịn nổi, bắt đầu xoáy lại cô: [ Ta lại cảm thấy cô ấy, trông thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng thật ra lại là người đầu óc có hố, ngu ngốc hơn, rác rưởi hơn vẻ ngoài nhiều!]
“Cậu mới là cái thứ rác rưởi ấy!”
[ Cô mới rác rưởi ấy!]
“……”
[…..]
….
Trong phòng thí nghiệm của căn cứ thủ đô.
Giáo sư Mạc và nhân viên nghiên cứu đã trông ngóng Lăng Trầm nhiều ngày. Thấy anh xuất hiện, giáo sư Mạc lập tức bước lên tiếp đón.
Một vị giáo sư công thành danh toại, được xem là hy vọng của toàn nhân loại, ấy thế mà lại coi trọng sinh viên của mình như vậy, có thấy khả năng trời phú của Lăng Trầm trong lĩnh vực y học thật sự khiến người ta phải thán phục.
“Giáo sư.” – Lăng Trầm chào hỏi.
Ngay sau đó, hai người đi vào một phòng thí nghiệm kín để nói chuyện.
“Lăng Trầm, trò sẽ không trách tôi chứ?” – Khi đã bước vào không gian đủ kín đáo, giáo sư Mạc lên tiếng trước.
“Mỗi một quyết định của thầy đều có đạo lý, sao Lăng Trầm có thể trách thầy được.” – Tùy tiện cầm lên một ống nghiệm trên bàn, Lăng Trầm lắc lắc nhẹ, không nhanh không chậm, anh đáp.
Nghe vậy, giáo sư Mạc thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, lão ta mới toàn toàn thả lỏng, ngồi xuống ghế, thở dài, nói: “Tôi cũng không ngờ loại virus chúng ta nghiên cứu lại có khả năng lây truyền mạnh đến vậy. Ban đầu, chỉ có một nhân viên nghiên cứu bị cảm nhiễm, tôi đã nhanh chóng đưa hắn ra ngoài thủ đô để xử lý. Vốn tưởng rằng xử lý sạch sẽ sẽ không phát sinh vấn đề gì, ai ngờ chẳng bao lâu sau, virus xác sống bắt đầu bùng nổ trên diện rộng.”
Đến tận lúc này, giáo sư Mạc vẫn còn cảm thấy hãi hùng. May mà lúc đó lão phái người mang thi thể ra ngoài thủ đô xử lý chứ nếu không thì thủ đô đã là nơi đầu tiên chịu tai ương rồi!
Sắc mặt Lăng Trầm vẫn không hề thay đổi: “Tôi đã nói với thầy từ sớm là khả năng lây truyền của loại virus kiểu mới này mạnh hơn toàn bộ những loại virus từ trước tới giờ, hơn nữa, năng lực sinh tồn của loại virus này cũng rất hiếm gặp, khi chưa nghiên cứu ra chất kháng sinh, chưa ngăn chặn được nó thì không được phép tùy tiện di chuyển.”
Giáo sư Mạc bất đắc dĩ đáp: “Ngày trước nghiên cứu loại virus có năng lực sinh tồn mạnh mẽ này là vì ‘nhân vật lớn’ trong thủ đô cần đến nó, đối phương yêu cầu chuyển địa điểm nghiên cứu tới thủ đô, thầy cũng đâu thể làm khác.”