CHƯƠNG 345 – Xác sống có độc (38)
Cuối cùng, đội dị năng giả của căn cứ đi ra ngoài thu thập vật tư chỉ còn hai người có thể trở về, trong đó, một người trọng thương do bị Licker liếm phải, phần lớn da trên cơ thể đều bị ăn mòn.
Lăng Trầm được Uông Dương mời đi trần thuật lại toàn bộ sự việc và bàn bạc đối sách. Hiện tại, căn cứ đã chịu tổn thất nặng nề, tương lai sẽ phát triển theo hướng nào vẫn còn là một vấn đề chưa ai biết được.
“Hiện tại, dị năng giả vẫn luôn thăng cấp, xác sống cũng không ngừng biến dị. Năng lực sinh tồn của virus cực kỳ mạnh, tốc độ biến dị cũng cực kỳ nhanh, có lẽ thứ chúng tôi gặp phải chính là loại xác sống biến dị có năng lực mạnh nhất.”
Lăng Trầm đã sớm dự kiến được rằng xác sống sẽ không ngừng biến dị, điều duy nhất xảy ra ngoài dự đoán của anh chính là tốc độ thăng cấp của chúng quá nhanh.
“Vậy bây giờ nên làm gì?”
“Không có biện pháp nào khác, chỉ có thể chờ đến khi thuốc được nghiên cứu ra.” – Lăng Trầm nhàn nhạt đáp.
Lăng Trầm không quá xem trọng mạng sống của những người cầu sinh trong mạt thế như Uông Dương. Anh nghiên cứu thuốc chữa bệnh cũng là vì sự cuồng nhiệt đến mức cực đoan của bản thân đối với y học, chẳng hề liên quan gì tới nhân loại. Anh sẽ không vì sự sinh tồn của nhân loại mà đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu, cũng sẽ không chủ động gánh vác thứ gọi là hạnh phúc của toàn nhân loại. Thật ra, từ tận trong xương tuỷ, anh cực kỳ lạnh nhạt, chỉ là, người khác thường hay bị vẻ ngoài của anh che mắt mà thôi.
“Vậy người anh em bị quái vật tập kích, có phải… chỉ có thể…” – Uông Dương đau lòng nói.
“Chỉ có thể ‘tiễn đi trước’. Con quái vật kia là xác sống biến dị thành, bản chất của nó không hề khác xác sống, đều có tính lây nhiễm.”
Nghe Lăng Trầm nói vậy, hốc mắt Uông Dương lập tức đỏ lên. Là một người đàn ông cứng rắn, mạnh mẽ, hắn đã sớm quen với sinh ly tử biệt trong mạt thế, nhưng, trước sự sống còn của người anh em đã cùng kề vai sát cánh chiến đấu với mình, sao hắn có thể không cảm thấy bi thương được chứ.
Đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ đau khổ, cố kìm nén bi thương của Uông Dương, Hoắc Thủy bắt đầu do dự.
Thủ Lĩnh Uông là người tốt, hắn đã thu nhận, giúp đỡ ả. Rõ ràng hai người chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng hắn lại hứa hẹn sẽ bảo vệ, chăm sóc cho ả trong căn cứ này.
“Thủ lĩnh Uông…” – Hoắc Thủy do dự, ngập ngừng lên tiếng.
Sau vài lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, ả hạ quyết tâm, nói: “Thật ra, không phải người anh em kia của anh đã vô phương cứu chữa. Tôi nghĩ… có lẽ tôi có thể giúp được anh.”
…
[Ta thấy góc tường của cô lung lay, sắp đổ rồi.]
Khi Đường Hoan đang gặm tinh hạch giết thời gian thì hệ thống rác rưởi xuất hiện, nó không nhịn được, thở dài.
Linh tuyền trong không gian của Hoắc Thủy có năng lực chữa khỏi cực kỳ thần kỳ. Chỉ cần kiên trì, không ngừng cho người chưa hoàn toàn biến thành xác sống uống nước linh tuyền thì virus sẽ dần dần bị ngăn chặn.
Đối với một người cuồng y học như Lăng Trầm, điều này có lực hấp dẫn vô cùng mạnh.
Nhai tinh hạch rôm rốp, đầu óc Đường Hoan vẫn chưa hoạt động bình thường.
Góc tường?
Cô đâu phải bức tường, lấy đâu ra góc tường?
Đến tận khi hệ thống hận sắt không thành thép, gầm lên: [Boss phản diện sắp bị người ta cạy đi rồi.], Đường Hoan mới nhảy dựng, tức sùi bọt mép.
Má nó! Kẻ nào dám cạy góc tường nhà ông?
[Ngoài khí vận chi nữ ra thì còn ai được nữa! Nhờ vào nước linh tuyền, cô ta đã thành công lấy được sự chú ý của Lăng Trầm.]
[Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, hai người sẽ trở nên gần gũi với nhau hơn rồi bắt đầu vật động đưa đẩy ấy chứ!]
Đường Hoan: “……”