CHƯƠNG 333 – Xác sống có độc (26)
Lại một lần nữa, Đường Hoan cảm thấy cực kỳ hưng phấn, hưng phấn đến mức muốn tung bay.
Gặp hai cái xác sống đi lang thang, cô vui vui vẻ vẻ đập thủng đầu “người ta”, trong não một cái xác sống thật sự có tinh hạch! Chỉ là, viên tinh hạch này cũng không đẹp, nó màu xám xịt, vừa nhìn đã biết là đầy tạp chất, chắc vì cấp bậc của cái xác sống không cao.
Đường Hoan thử bỏ tinh hạch vào miệng, sau đó nhai răng rắc.
Ừ, ăn ngon!
Vì thế, cô quyết định đi xa hơn một chút để tìm xem còn xác sống hay không, dù sao thì viên tinh hạch duy nhất cũng đã bị cô ăn, cô muốn tìm vài cái xác sống khác rồi mang tinh hạch về cho Lăng Trầm.
Cùng lúc đó.
Một vị khách không mời chạy đến nơi đội Lăng Trầm dừng chân…
Là phụ nữ, hơn nữa, còn là một người phụ nữ cực kỳ yếu đuối, xinh đẹp.
Ả mặc váy trắng, lúc này, chiếc váy của ả đã trở nên dơ dáy, bẩn thỉu, loang lổ vết máu và bùn.
Thoạt nhìn, trông ả có vẻ cực kỳ đau khổ, vẻ ngoài mỏng manh lộ ra sự quật cường, khiến người ta bất giác cảm thấy ả là một người phụ nữ đã trải qua những chuyện bi thương nhưng vẫn giữ được lòng kiên cường.
Khi vừa tới, ả vẫn luôn run rẩy. Thẩm Lương Chi lấy cho ả một cốc nước ấm. Nắm cốc nước, cảm nhận được sự ấm áp, sắc mặt của ả mới bớt khó coi hơn.
Người phụ nữ này đúng là số khổ… ả và bạn trai bị đàn xác sống tấn công, cuối cùng, bạn trai ả và đội của ả chọn đồng quy vu tận với xác sống để ả toàn thân rút lui. Trong mạt thế, sự tàn bạo của con người bị kích phát đến mức cao nhất, vậy mà người phụ nữ nhu nhược này lại có thể khiến đội của ả hy sinh vì ả… Xem ra cả ả và đội của ả đều là những người cực kỳ thiện lương.
Thẩm Lương Chi thầm cảm khái.
Sau khi nhốt mình suốt ba ngày, cuối cùng thì Lăng Trầm cũng ra khỏi phòng.
Mở cửa phòng, phát hiện phòng khách thừa ra một ả đàn bà mà Đường Hoan lại không thấy đâu, Lăng Trầm hỏi Thẩm Lương Chi: “Lăng Thần Hoan đâu?”
Lúc này, Thẩm Lương Chi đang cẩn thận từng câu từng chữ, nói chuyện với ả đàn bà, giọng điệu của y vô thức mang theo theo sự che chở. Nghe thấy Lăng Trầm hỏi, y vỗ mạnh xuống đùi: “Tôi cũng không biết. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở trong phòng, không để ý tới cô ấy, trông cô ấy có vẻ cực kỳ nhàm chán, chắc là hôm nay ra ngoài chơi rồi.”
Lăng Trầm nhíu mày, không nói gì, nhưng hiển nhiên là anh có chút không vui, thời buổi này, xác sống hoành hành khắp nơi mà còn dám ra ngoài chơi?
“Cô ta là ai?” – Lăng Trầm chỉ vào ả đàn bà “thừa ra” trong phòng khách.
Xem ra ả ta có một chút thuộc tính của một nhan cẩu. Khi Lăng Trầm – người có khuôn mặt trắng nõn như ngọc xuất hiện, ánh mắt ả không tự chủ được mà dừng lại trên người anh, ngay cả sự bi thương trên người ả cũng “chẳng may” tạm dừng trong giây lát.
Dáng vẻ như tùng bách, khí chất tựa lan.
Khí chất của anh, khí tràng của anh khiến ả bất giác bị thu hút.
Thế nhưng, rất nhanh sau đó, ả nhớ tới những gã đàn ông cầm chân xác sống vì tranh thủ thời gian cho ả rời đi…
Ả xấu hổ, cúi đầu.
Bọn họ hy sinh bản thân vì ả, đặc biệt là Lâm Minh, sao ả có thể nhìn ngắm người đàn ông khác vào lúc này được!
“Là thành viên của một nhóm người khác. Đội của cô ấy bị xác sống tấn công, chỉ còn mình cô ấy là sống sót, chạy tới nơi này.”