CHƯƠNG 310 – Xác sống có độc (3)
Đường Hoan: “… Lúc này……” – Cô không quá tin vào những gì vừa xảy ra – “Vận may của tôi bùng nổ rồi ư?”
Đàn xác sống kia cứ thế ngó lơ cô? Dựa theo vận mệnh pháo hôi thì lẽ ra cô phải bị cắn chết chứ!
Sau giây phút trầm mặc, hệ thống lên tiếng: [ …… Cô đừng mơ tưởng hão huyền quá nhiều.]
“Vậy thì tại sao lại thế?” – Không cam lòng, Đường Hoan tiếp tục truy hỏi.
[ Chẳng phải tiếp nhận cốt truyện xong là cô sẽ rõ à?] – Hệ thống vội vàng đưa cốt truyện cho Đường Hoan, sau đó khẽ khàng offline. Nó biết, tiếp nhận cốt truyện xong, chắc chắn ký chủ sẽ kêu la ầm lên.
Hệ thống đoán không hề sai.
Xem cốt truyện xong, Đường Hoan hô to liên tiếp ba tiếng “đậu mịa”, ba tiếng “mẹ nó”. Một lúc lâu sau, cô vẫn chưa thôi kích động. Mở trừng trừng đôi mắt cá chết trắng dã nhìn lên không trung xám xịt, cô không hề nhúc nhích, tiếp tục đặt mình vào vai người chết.
Vì sao vừa tới thế giới này, cô đã phải chịu cơn đau như sắp bị nổ tung?
Vì sao vừa nãy làn sóng xác sống kia cứ thế gào thét, lướt qua cô, không thèm để ý tới cô?
Bởi vì bây giờ cô chính là một cái xác sống đạt chuẩn! Mẹ nó chứ! Thế giới này quả thật khiến người ta nhức trứng!
Đường Hoan yên lặng giơ cánh tay lên trước mắt. Trên cánh tay, máu thịt trộn lẫn vào nhau, nhìn thôi cũng biết cánh tay thành ra như vậy là vì bị cắn.
Bảo sao vận mệnh lại sắp đặt cho cô vừa liếc mắt đã thấy rõ cái xác sống xấu vô cùng vô tận kia. Bởi vì thông qua nó, cô có thể nhìn ra tương lai của chính mình.
*beep beep beep*[1] cái loại hình tìm đường sống trong địa ngục.
[1] Đường Hoan chửi thề, Diệp mỗ lười tìm từ chửi thề tương đương trong tiếng Việt nên để vậy, mọi người cũng hiểu mà, đúng không? haha
Nguyên chủ là Lăng Thần Hoan.
Trước khi mạt thế tới, cô là thiên kim có tiếng tăm lừng lẫy của Lăng gia ở thủ đô.
Tại thủ đô, Lăng gia là một danh môn vọng tộc[2], Lăng Thần Hoan đã lớn lên trong sự nâng niu, cưng chiều. Tuy cô còn một người anh trai là Lăng Trầm nhưng Lăng Trầm lại không phải con ruột, cho nên có thể nói toàn bộ Lăng gia chỉ có một cô công chúa là Lăng Thần Hoan.
Đáng tiếc, trời có mưa gió khó đoán[3], khi Lăng Thần Hoan và bạn học đến du lịch ở thành phố nơi anh trai cô sinh sống thì mạt thế đột nhiên tới, không hề cho người ta thời gian phòng bị, cũng chẳng rõ nó bùng nổ từ đâu.
Trong nháy mắt, con người cứ thế biến thành xác sống và bắt đầu cắn xé nhau.
Đối mặt với cảnh tượng máu me tàn bạo, một đám thiên kim tiểu thư, thiếu gia chân yếu tay mềm, trói gà không chặt căn bản chẳng có năng lực tự bảo vệ mình
A, cô em Lăng Thần Hoan này thật là gan dạ!
Khi chạy trốn với bạn học, mỗi lần gặp nguy hiểm, Lăng Thần Hoan đều đẩy bạn mình ra chết thay, không chút do dự. Những người đó đều bị cô dùng để tranh thủ thời gian chạy trốn. Đáng tiếc, cuối cùng, vì không đủ thể lực nên tất cả đều bị xác sống cắn, bao gồm cả Lăng Thần Hoan.
Cứ thế, cô kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của bia đỡ đạn, trở thành một thành viên trong đội quân tang thi khổng lồ.
[2]danh môn vọng tộc: gia đình, dòng tộc có danh tiếng, được trọng vọng
[3]cả câu là “天有不测风云,人有旦夕祸福”: Trời có mưa gió khó đoán, người có họa phúc sớm chiều.
Trong thế giới này, người may mắn nhất không phải là khí vận chi tử mà là khí vận chi nữ – Hoắc Thủy. Sinh ra trong một ra đình nghèo khó nhưng cô ta lại có cái tên không quá an nhàn, vận mệnh chú định cô ta không phải một người tầm thường!
Thân là khí vận chi nữ, không trải qua những sự việc đặc biệt thì sao gọi là khí vận chi nữ được!
Vì vậy, khi mạt thế tới, số mệnh sắp đặt một bước ngoặt quan trọng cho khí vận chi nữ – người đã phải chịu đủ mọi nỗi khổ vì cuộc sống bần cùng.
Khí vận chi nữ sở hữu miếng ngọc là vật dẫn của một không gian, đã vậy còn may mắn thức tỉnh dị năng hệ chữa trị.
Vừa có dị năng hệ chữa trị lại vừa có không gian, khí vận chi nữ thật trâu bò!
Dọc đường đi…….
Hả?
Trong nháy mắt, Đường Hoan đần mặt.