CHƯƠNG 289 – Đô đốc, biểu muội có độc (83)
Sau khi thân thể hoàn toàn xuống dốc, cả ngày nằm trên giường bệnh, Hoàng Đế nắm lấy tay Đường Hoan, tỏ vẻ lưu luyến không muốn rời.
Nếu chưa biết mình là con ruột của ông ta, có khi Đường Hoan đã tưởng cô chẳng may “trêu chọc” phải một lão Hoàng thượng bá đạo rồi.
Mỗi lần tới thăm, Thái tử Cố Vũ đều hận không thể chọc thủng vài lỗ trên người Đường Hoan, xem ra gã đã oán cô đến tận xương tủy.
Thái tử hoài nghi nhân sinh:
Vì cớ gì?
Vì cớ gì mà Thụy Vương mưu phản, Quận chúa Bình An lại được tấn chức thành Trưởng Công chúa, cao hơn gã cả một cái đầu?
Vì cớ gì mà Hoàng Đế bệnh nặng, tận hiếu bên cạnh ông ta vẫn là Cố Nhược Hoan, cô lại đè ép gã lần nữa?
Quyền thế là thứ có thể ăn mòn lòng người. Ban đầu, Thái tử cho rằng sức khỏe của Hoàng Đế có thể khá lên, vì thế gã vẫn luôn cung kính, tỏ vẻ đáng thương. Nhưng, sau khi phát hiện bệnh tình của Hoàng Đế không hề chuyển biến tốt, gã bắt đầu lơ là, có lẽ gã cảm thấy chờ gã đăng cơ, giết Đường Hoan là việc quá đơn giản,
Đường Hoan sai người bày một Phật đường nhỏ tại Thiên điện của Hoàng Đế. Không có việc gì làm là cô lại chui vào đó gõ mõ, mong Phật phù hộ…
Phù hộ Cố Sơn Vân có thể chịu đựng lâu hơn chút nữa, đừng “rơi dây xích” khi thời khắc mấu chốt còn chưa tới!
Nếu không thì chơi chẳng vui tẹo nào!
Có lẽ vì Đường Hoan gõ mõ đã khiến trời xanh phải cảm động, Cố Sơn Vân vẫn luôn ở trong tình trạng muốn chết lại không thể chết được. Khi ông ta còn chưa buông bỏ nhân gian, về với ông bà tổ tiên thì…
Hiên Viên Võ khởi binh.
Khi Thái tử Cố Vũ cực kỳ tự tin, cảm thấy mình sắp thu gọn quyền lực vào trong túi thì có người chạy tới báo với gã rằng đô đốc Cẩm Y Vệ Hiên Viên Võ…
Khởi binh tạo phản!?
Thái tử sững sờ!
Mẹ nó, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Gã là kẻ trọng sinh, mang khí vận lớn, nếu không, gã đã chẳng được trời xanh thiên vị, cho cơ hội hoàn thành những việc đời trước chưa làm được. Nhưng, vì cớ gì mà một người trọng sinh như gã lại gặp nhiều sóng gió như vây?
Đầu tiên là Cố Nhược Hoan, bây giờ lại tới Hiên Viên Võ khởi binh tạo phản!
Mẹ nó, chẳng phải đời trước anh là người cực kỳ trung thành, tận tâm, kể cả có bị hãm hại, vu oan cũng một lòng hướng về triều đại cũ, không chịu khuất phục, làm bậy cùng kẻ mưu phản sao?
Thái tử điện hạ gần như là cắn gãy răng, suy đi tính lại cũng không nghĩ ra nguyên nhân là gì.
Đường Hoan vừa gõ mõ vừa cười trên nỗi đau của người khác,
Cái chết năm đó của Thụy Vương, Thái tử không tránh khỏi liên quan. cô đã nói từ trước rồi, cô thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ kẻ khác khó chịu với cô nhưng lại không làm gì được cô.
Khí vận chi tử đúng không?
Những người nhỏ bé mang mệnh bia đỡ đạn như cô thích nhất là ngắm khí vận chi tử gặp xui xẻo.
…
Dù cho Thái tử có phẫn uất thế nào thì mấy chục vạn đại quân ở biên cương cũng chẳng chần chờ mà tiến thẳng tới kinh thành.
Vó ngựa vung lên, cát bụi đầy trời.
Phản quân mà còn có lý do cực kỳ ngay thẳng: Thụy Vương chết oan, một vị danh tướng trung thành lại chịu oan mà chết, Thái tử không đủ hiền đức, hãm hại trung lương! Vì quốc gia, bất đắc dĩ phải dẫn binh vào kinh, khẩn cầu Hoàng thượng suy xét lại việc lập Thái tử.
Thái tử: “……”
Lý do này, gã không phục!
Hiện tại gã còn chưa hoàn toàn nắm quyền trong tay lại bị úp thẳng một cái nồi lên người như vậy, gã cảm thấy mình chẳng khác nào một con rùa đen bị người ta bỏ vào nồi nấu lên cả.