CHƯƠNG 273 – Đô đốc, biểu ội có độc (67)
“Rõ ràng con có cơ hội rời khỏi thành với quản gia mà cứ tmuhích chạy về. Giờ thì hay rồi, hai cha con ta đều bị bắt vào đại lao, ăn cơm ngục. Đến lúc đó con đừng khóc nhè vì chịu khổ đấy nhé.”
Thụy Vương biết, mưu phản là tội lớn, ông sẽ không có cơ hội sống sót, nhưng ông vẫn cứ nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng, ông không muốn làm Đường Hoan phải sợ hãi.
Sau khi vào ngục, cha con hai người bị nhốt vào hai phòng giam cạnh nhau.
Có chút đau lòng nhưng hệ thống vẫn đâm chọc: [ Cô có nhớ mình mang mệnh bia đỡ đạn không, thân thể cô như vậy mà cứ muốn ngồi tù.]
May mà nó thông minh, lúc đầu đã giả chết, không cung cấp thông tin cho Đường Hoan.
Nếu từ đầu, ký chủ đã biết boss phản diện định lấy mạng Thụy Vương, có khi cô sẽ phản chiến với boss rồi.
Đường Hoan cực kỳ lạnh nhạt, giọng hệ thống dần dần nhỏ đi, cuối cùng, nó ngậm miệng lại luôn.
Qua vài thế giới, nó cũng hiểu đôi chút về Đường Hoan, Có đôi khi cô cực kỳ hèn nhát, chỉ số thông minh thường xuyên di chuyển lên xuống trên trục hoành, nhưng, tuyệt đối không thể chọc cô tức giận. Một khi cô bắt đầu trở nên lạnh nhạt thì năng lực quan sát và chỉ số thông minh của cô sẽ lập tức tăng cao, hệt một con thỏ bị ép đến đường cùng, đột ngột hắc hóa.
Hiên Viên Võ vào đại lao thăm Đường Hoan.
Khi bắt đầu nhìn thấy cô từ xa, Hiên Viên Võ đã cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, anh cực kỳ thấp thỏm, bất an.
Khi anh bước vào phòng giam, Đường Hoan đã không còn khóc lóc, cũng chẳng chửi bới gì cả.
Cô cực kỳ trấn định. Nhưng, trong hoàn cảnh này mà cô lại trấn định như vậy khiến Hiên Viên Võ không biết nên làm thế nào.
“Tiểu Quận chúa, thiên lao không phải nơi nàng có thể ở lâu. Ta đã cầu thánh thượng, việc này không liên lụy tới nàng, nàng theo ta đi đi.”
Khuôn mặt không chút cảm xúc, Đường Hoan ngoắc ngoắc tay với Hiên Viên Võ: “Hiên Viên Võ, chàng cúi thấp xuống một chút.” – Hệt ngày xưa, lúc cô vượt ngàn dặm xa xôi tới biên cương cứu anh, khi phải trở về kinh thành, cô đã bảo anh cúi thấp xuống như vậy và hôn má anh trước mắt bao người.
Hiên Viên Võ chậm rãi ngồi xổm xuống, lúc này, thân cao của anh đã ngang bằng với cô.
Từ khi anh nắm quyền trong tay, không ai có thể khiến anh cam tâm nhân nhượng như vậy, ngoại trừ cô.
Đường Hoan đột ngột tát mạnh lên mặt Hiên Viên Võ.
Thật ra Hiên Viên Võ có thể né nhưng anh lại chọn không tránh cái tát của cô. Anh biết bây giờ cô đang tức giận.
“Đánh ta một cái tát, sau đó lại cho ta một quả táo ngọt, giúp ta cầu Hoàng thượng, chàng cho rằng ta sẽ cảm tạ ân đức của chàng ư?”
Khi nghe được âm thanh vang dội của cái tát kia, hệ thống không tự chủ được mà rùng mình.
Tổn thọ rồi!
Từ trước tới nay, nó chưa từng nghĩ ký chủ lại ngập tràn hơi thở nữ vương như vậy!
“Đô đốc Hiên Viên, cách thu mua lòng người như vậy quá tầm thường, ta không chấp nhận.”
Trên má in vết bàn tay của cô, lại nghe thấy cô luôn miệng gọi đô đốc Hiên Viên, lửa giận của Hiên Viên Võ lập tức bốc lên. Anh không nói một lời, túm lấy cổ tay Đường Hoan, kéo cô vào lòng và ôm chặt.
“Ta làm vậy là vì có nỗi khổ riêng! Mưu phản, Thụy Vương chắc chắn sẽ bị chém, nhưng từ đầu tới cuối, ta không hề muốn nàng chịu tổn thương, không muốn nàng bị cuốn vào chuyện này!”
Kể cả có được ký ức đời trước, kể cả biết mình đã từng bị người con gái này hại thảm thiết, anh vẫn cam tâm tình nguyện thua trên tay cô!