CHƯƠNG 253 – Đô đốc, biểu muội có độc (47)
Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng thì đã bị che kín miệng.
Trong nháy mắt, Đường Hoan nghĩ tới rất nhiều trường hợp:
Chẳng lẽ trong quân đội có kẻ bất mãn với người cha trên danh nghĩa của cô? Cô đã ốm yếu như vậy còn muốn giết chết cô?
Hay là, vì ở trong quân đội ít thấy phụ nữ nên binh lính nhìn heo mẹ cũng thành Điêu Thuyền, không kìm nén được, muốn ép cô XXOO?
Không!!! Đường Hoan vô cùng hoảng loạn, cô bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Bóng đen ngồi bên mép giường ném thứ gì đó đang cầm trên tay xuống đất, sau đó giữ chặt ót Đường Hoan, đôi môi mang theo hơi thở nóng rực hôn xuống, động tác cực kỳ thô bạo, vội vã, tựa sài lang hổ báo vậy.
Đường Hoan bị dọa đến mức sững sờ, cô cắn mạnh vào môi đối phương, lập tức, cả hai người đều nếm được mùi vị của máu.
Người đàn ông ôm chặt cô vào ngực, một lúc lâu sau cũng không làm gì thêm nữa, Đường Hoan dần dần bình tĩnh lại.
Mùi hương quen thuộc này, cô gần như có thể đoán ra là ai rồi……
Vì thế, cô gọi nhỏ: “Hiên Viên Võ?”
Hiên Viên Võ xoay người, đè cô xuống giường. Thân thể cao lớn của người đàn ông khá nặng, hơi thở anh như mang theo lửa nóng.
Giọng khàn khàn, anh nói: “Quận chúa, ta trở về rồi.”
Anh nghe lén được binh lính nói có một cô Quận chúa nhỏ, xinh đẹp như hoa tiến vào quân doanh, hơn nữa, cô quận chúa đó còn là con gái của Thụy Vương, vả lại, thân thể cô cực kỳ yếu ớt, chẳng rõ có thể sống ở biên cương bao lâu. Khi đó, anh biết, tiểu Quận chúa tới rồi.
Có đôi khi, Đường Hoan là một người cực kỳ nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh, cô lờ mờ cảm nhận được sự tuyệt vọng, phẫn nộ, và áp lực trên người Hiên Viên Võ, cứ như đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh khó có thể tiếp nhận, khiến anh có thể hắc hóa chỉ trong một giây.
“Đại ngốc tử?” – Đường Hoan định hỏi xem trong khoảng thời gian này, Hiên Viên Võ đã gặp phải chuyện gì.
Nhưng, cảm xúc của anh có vẻ không được bình thường. Anh áp cô xuống giường, khi cô vừa mở miệng thì lại lập kín môi cô lần nữa.
Bàn tay thô ráp gấp gáp cởi đai lưng của cô ra, sau đó, anh chạm vào làn da trơn mịn của cô, nhìn mái tóc xõa tung của cô, nhìn ánh mắt cô dần trở nên mông lung.
Hiên Viên Võ bắt đầu cởi quần áo, sắp đến lúc loạn tình ý mê thì….
Hàng đêm, Thụy Vương đều tới xem con gái ông đã ngủ ngon giấc chưa. Ông nhẹ chân nhẹ tay vén mành lều trại lên thì thấy có một bóng đen đang đè trên người con gái mình, lập tức, ông quát lớn: “Là ai?”
Thụy Vương rút kiếm, vọt về phía giường
Gan chó lớn thật, dám bắt nạt con gái ông.
Tiếng quát của Thụy Vương khiến binh lính gác đêm giật mình. Rất nhanh, các lều trại lập tức đốt đuốc sáng trưng, không ít người chạy về phía lều trại của Đường Hoan.
Đường Hoan: “……” Cô thà chết quách đi cho rồi.
Khi lều trại được soi sáng, nhận ra người bên trong là ai, Thụy Vương tức đến mức xanh cả mặt.
Ông quát lớn với cấp dưới đang chạy tới: “Nhanh cút đi!”
Viên Viên Võ bọc kín Đường Hoan bằng chăn, không chút hoang mang, anh đứng dậy, buộc lại đai lưng bên hông.
Sau đó, anh nhặt lên bao bố mình vừa ném xuống đất, đi tới trước mặt Thụy Vương: “Mạt tướng Hiên Viên Võ, một mình đánh lén doanh trại quân địch, đã thành công cắt đầu chủ soái bên địch.”