CHƯƠNG 196 – Kim chủ, tôi là cố nhân (28)
Hoàng Mao đỗ xe ở gần một khu trung tâm thương mại lớn.
Nhìn dòng người ra vào trung tâm thương mại như nước chảy, Túc Ảnh không khỏi nhíu mày.
“Hay tôi mua lại trung tâm thương mại này, để chị đi dạo một mình?”
Ở đây quá tấp nập, anh thật sự không an tâm. Hơn nữa, nhiều người thì chất lượng không khí cũng không tốt, chẳng may bị lây nhiễm mầm bệnh nào đó thì người khổ chính là cô.
Đường Hoan: “……”
Cô cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền một cách sâu sắc.
Ngay sau đó, cô giận đến tím mặt. Cái tên phá của này, có tiền là có thể hoang phí như vậy à? Hơn nữa, đi dạo một mình trong trung tâm thương mại là sao, có chắc không bị người khác coi thành kẻ ngốc?
Hoàng Mao: “ ……” Túc ca, tuy rằng chúng ta có tiền nhưng cũng đâu thể hoang phí như vậy, đúng không?
Túc Ảnh tưởng Đường Hoan muốn mua quần áo hoặc túi tắm, không ngờ sau khi vào trung tâm thương mại, cô lại kéo anh thẳng tới cửa hàng quần áo nam.
“Ngày nào cũng mặc một kiểu, chẳng lẽ không chán? Hôm nay kéo em tới đây là để thay đổi phong cách cho em.”
Thường ngày, Túc Ảnh toàn mặc âu phục. Các nhãn hiệu có danh tiếng đưa quần áo thẳng tới biệt thự, sau đó người chuyên chịu trách nhiệm về vấn đề này sẽ chọn đồ và gửi đến nơi anh đang ở.
Anh là người lạnh nhạt, lại không thích bỏ nhiều tâm tư vào vấn đề quần áo nên người khác đưa tới đồ gì thì anh sẽ mặc đồ đó. Phần lớn quần áo của anh toàn là màu đen, rất ít có màu sắc khác, ngay cả kiểu dáng cũng na ná giống nhau.
Thật ra, Túc Ảnh rất ghét việc thử quần áo, nhưng, thấy Đường Hoan vui vẻ, phấn chấn, anh cũng thuận theo cô.
Đường Hoan không muốn nhìn con gấu nhỏ nhà mình ngày nào cũng mặc những bộ đồ quá già dặn, nặng nề, nhưng khiếu thẩm mỹ của cô lại không cao, vậy nên, cô đã chọn cho anh một bộ âu phục với áo sơ mi thêu hoa.
“Chị thật sự thấy những thứ này hợp với tôi?”
Nhìn bộ âu phục màu sắc sặc sỡ, khóe miệng Túc Ảnh giật giật, thật hiếm thấy anh mở miệng thắc mắc như vậy.
“Người em đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.” – Không chút do dự, Đường Hoan đáp.
Khóe miệng Túc Ảnh bất giác cong lên, sau đó, anh cam tâm tình nguyện nhận quần áo từ tay Đường Hoan, đi vào phòng thử đồ.
Khi Túc Ảnh thử đồ, Đường Hoan tiếp tục chậm rãi dạo trong cửa hàng, nhân tiện cầm lên những bộ quần áo mà mình vừa mắt.
Đúng lúc này, xuất hiện tiếng cười nhạo.
“Anh xem con dế dũi kia chọn quần áo kiểu gì kìa.”
Dế dũi Đường Hoan không hề tự biết lấy mình, cô nhìn quanh một vòng, sau đó mới phát hiện người bị cười nhạo là cô.
Vì thế, Đường Hoan cau mày, tức giận lườm đối phương một cái.
Tôi dùng tiền nhà mấy người để chọn quần áo à, quan tâm nhiều như vậy làm gì, sao không uống nước biển luôn đi?
“Ô, Tần Hoan Hoan, thì ra là cô à….”
Mặc váy ngắn, khoác một chiếc áo đang thịnh hành trong giới thượng lưu, người phụ nữ đi tới trông khá thời thượng, cũng cực kỳ diêm dúa, cô ta hận không thể treo đôi tay tựa ngó sen của mình lên người chàng trai trẻ tuổi bên cạnh. Trai đẹp, gái xinh, nhìn cũng tạm coi là vừa mắt.
Hai cái bánh bao vừa to vừa lớn, suýt chút nữa thì lóe mù đôi mắt Đường Hoan. Theo bản năng, cô nhìn kỹ “nó” hơn một chút, sau đó ngó xuống của mình, suy nghĩ của cô thành công chạy lệch hướng.
Thế gian này thật bất công, tuổi thọ của cô không dài bằng ai thì thôi, đằng này, ngực cũng nhỏ hơn người khác!
“Nghe nói kim chủ sau lưng cô bị hạ bệ[1], cô phải tới nhà hàng đánh đàn mà, sao giờ còn dám tới những nơi xa xỉ thế này, chẳng lẽ lại kiếm được kim chủ mới? Chúng ta từng là chị em tốt, cô làm vậy chẳng phúc hậu chút nào, có kim chủ mới cũng không nói cho tôi để tôi vui mừng cùng cô!”
Đường Hoan suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đào ra từ trong sâu thẳm ký ức tên của người phụ nữ này.
Chân Lệ.
[1]hạ bệ: lật đổ khỏi địa vị.