CHƯƠNG 188 – Kim chủ, tôi là cố nhân (20)
Màn đêm buông xuống, không gian trở nên tối tăm.
Túc Ảnh ra hiệu, ý bảo Hoàng Mao cẩn thận đánh lén người của Mộ Cửu Lăng từ phía sau.
Cường Sâm có thể đứng sừng sững không ngã ở vùng châu thổ là vì hắn rất giỏi trong lĩnh vực quân sự, dưới tay hắn có không ít sát thủ được bồi dưỡng tỉ mỉ, vệ sĩ bình thường đâu thể sánh được.
Bên Túc Ảnh có người mà Cường Sâm phái tới, Mộ Cửu Lăng lại bị Đường Hoan làm cho tức giận đến mức mất cảnh giác, vì vậy, gã đã bị Túc Ảnh đánh không kịp trở tay.
Người phụ nữ cuộn tròn dưới đất, mái tóc dài gần như che lấp toàn bộ cơ thể nhỏ xinh của cô. Cô cực kỳ chật vật, hơi thở thoi thóp, chẳng hề khiến người ta chú ý tới.
Túc Ảnh nhàn nhạt nhìn lướt qua sau đó nói với Hoàng Mao: “Đưa đi chữa trị.”
Mặc dù bị bao vây nhưng Mộ Cửu Lăng vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Không ngờ lại có ngày tao thua trong tay thằng súc sinh như mày.”
Túc Ảnh không nói một lời, nâng súng bắn thẳng vào đùi Mộ Cửu Lăng.
Mộ Cửu Lăng rên lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất. Khi liếc nhìn Đường Hoan, gã hưng phấn một cách quỷ dị
“Mày cho rằng mày thắng?” – Mộ Cửu Lăng cười một cách điên cuồng và tàn nhẫn. – “Túc Ảnh, tao nói cho mày nghe, kể cả tao thua, tao cũng không để mày thắng!”
“Dùng mạng sống của ả đàn bà kia để đổi lấy cơ hội chạy thoát khỏi tay tao, có phải mày cảm thấy mày được lợi đúng không, lòng mày rất bình thản đúng không?”
Túc Ảnh, a, cùng một cha sinh ra, cùng chảy chung một dòng máu với gã!
Hai người đều bạc tình như nhau!
Chỉ cần có thể sống sót, hy sinh một ả phụ nữ thì đã là gì, bị ngàn người phỉ nhổ thì đã sao?
Có điều, cả hai cũng là những kẻ cực kỳ thâm tình!
Có thể hy sinh toàn bộ người trên thế gian này, kể cả bản thân họ, nhưng, người mà họ đặt trên đầu quả tim thì không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được!
Gã thật sự quá hiểu Túc Ảnh. Nếu người phụ nữ này chỉ là một người qua đường, cô có chết vì Túc Ảnh thì lòng anh cũng chẳng có lấy một chút áy náy, Nhưng, nếu cô là người mà anh đặt trên đầu quả tim… Cả đời, anh đừng mong có thể sống an bình!
“Mày cho rằng trên thế gian này, trừ Bùi Hoan Tâm thì còn ai có thể liều chết để cứu mày, hả….” – Giọng điệu của Mộ Cửu Lăng cực kỳ trào phúng.
Nhưng không thể phủ nhận, gã thật sự có chút ghen ghét.
Dựa vào cái gì, nó chỉ là một tên súc sinh mà lại có người không màng sống chết để cứu nó, còn gã, Mộ Cửu Lăng, trước nay luôn cao cao tại thượng lại không có?
“Cô ta chính là Bùi Hoan Tâm, là người mày luôn tâm tâm niệm niệm trong mấy năm nay! Túc ảnh, cảm giác của mày thế nào?”
Mộ Cửu Lăng cười lớn, cười vô cùng càn rở và đắc ý.
Gã cố chấp, điên cuồng, cho dù gã không có kết cục tốt thì gã cũng sẽ kéo theo người khác xuống địa ngục với mình.
Túc Ảnh nhíu mày, không đáp lại Mộ Cửu Lăng lấy một tiếng.
Ngày trước, cô đã chết trong lòng anh! Anh ôm thi thể cô, đau khổ cầu xin bác sĩ, bọn họ cũng chẳng thể cứu được tính mạng của cô. Trời xanh, chưa từng quan tâm anh!
“Túc Ảnh, mày cho rằng vì sao tao sẽ mang một người phụ nữ tới đây trong thời điểm này? Tao muốn nhìn thấy dáng vẻ hối hận của mày mà thôi!”
“Cô ta là Bùi Hoan Tâm! Ha ha ha, mày nhớ cô ta tám năm, nghĩ tới cô ta tám năm, kết quả, vừa gặp lại, cô ta đã chết vì mày lần nữa! Mày có cảm thấy nực cười không, vui mừng không?”
Ngón tay Túc Ảnh run run, anh cau chặt mày, đi về phía Đường Hoan và bế cô lên.
“Tiểu Ảnh, chị đau… đau……”
Đường Hoan vô thức rên rỉ, cô run rẩy, co rúm người lại….