CHƯƠNG 184 – Kim chủ, tôi là cố nhân (16)
Túc Ảnh chẳng thể nhớ được mình đã bao lâu không rơi vào tình trạng chật vật thế này. Gai nhọn rạch qua khuôn mặt anh, anh yên lặng cuộn tròn người trong bụi cây, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, chẳng có sự oán giận khi rơi vào mức đường cùng của một người bình thường.
Tầm mắt dần mờ đi, anh chẳng thể nhìn rõ thứ gì, dầu óc tựa hồ nhão, bên tai vang lên vô số tạp âm.
Mặc dù đau đớn nhưng Túc Ảnh lại yên tĩnh như một đứa nhỏ.
“Chị, tôi không chịu đựng nổi nữa rồi…” – Túc ảnh nghiêng người, lăn vào lùm cây, lẩm bẩm nói.
Tôi sợ đường xuống Hoàng Tuyền không tìm thấy chị nên chỉ có thể ôm tâm lý may mắn, tiếp tục sống sót để được gặp chị trong mơ. Nhưng, chị lại nhẫn tâm như vậy, chưa từng đi vào trong giấc mộng của tôi lấy một lần!
Đã nhiều năm trôi qua nhưng Túc Ảnh vẫn nhớ như in những lời mình nói với Kha Hạo Vũ…
Tùy anh!
Một người phụ nữ mà thôi, thích thì lấy đi, tùy anh!
Lúc trước giận dỗi nên đã nói ra những lời này, muốn tìm cho mình cảm giác hả hê, lại chẳng ngờ phải trả giá bằng nhiều năm sống trong hối hận.
Túc Ảnh cuộn chặt người lại. Anh nghĩ, mình sắp không cố gắng nổi rồi.
Chết, cũng tốt!
* * *
Chân thấp chân cao, Đường Hoan đi lại trong rừng mưa nhiệt đới đầy bùn lầy.
Không biết đã qua bao lâu, Đường Hoan chỉ cảm thấy cả người đều đã chết lặng, cuối cùng thì cô cũng tìm thấy Túc Ảnh khi tới gần một lùm cây.
Lúc này, Túc Ảnh đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, lại còn sốt cao.
Sờ tay lên trán anh, Đường Hoan thậm chí còn nghĩ anh sẽ bị sốt thành một kẻ ngốc.
So với tám năm trước.
Thiếu niên tăm tối ngày ấy nay đã hoàn toàn trưởng thành và trở thành một người đàn ông thực thụ, thận trọng. Dù đang hôn mê, nếp nhăn trên ấn đường anh vẫn rất sâu.
Đường Hoan cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cô thở dài môt hơi, vươn tay xoa đầu Túc Ảnh.
Con gấu nhỏ chết bầm!
Ngày trước nuôi anh đã ôm không biết bao nhiêu cục tức vào người, sau khi chết đi sống lại, cô vẫn phải chịu khổ chịu sở vì anh như vậy.
Đường Hoan cong lưng, chui vào lùm cậy, đào anh ra khỏi bụi gai, trên tay và mặt anh đều là vết máu.
Khi nghe Túc Ảnh bị trúng đạn, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý tưởng lớn mật, cô đã đánh ngất bác sĩ, sau đó cầm theo thuốc chạy trốn. Còn làm cách nào để mang anh rời khỏi khu rừng này, thoát khỏi sự truy đuổi của Mộ Cửu Lăng, Đường Hoan chưa từng suy xét tới, mặc dù cô cũng biết mình không hề có bàn tay vàng to lớn nào.
Thân hình nhỏ nhắn, cô đỡ người đàn ông cao tới mét chín, loạng choạng di chuyển trong khu rừng khắc nghiệt.
Việc cấp bách bây giờ là tìm một nơi an toàn, sắp xếp cho Túc Ảnh nghỉ ngơi, xử lý vết thương cho anh, tránh cho anh khỏi bị nhiễm trùng máu.
May thay, vận khí của Đường Hoan không tồi đến mức nhân thần cộng phẫn[1], sau khi đi cả quãng đường dài, cuối cùng cô cũng tìm được một hang động bí ẩn ở gần đầm lầy. Hang động này không lớn, chỉ có thể chứa được 2, 3 người khom lưng lại.
Đường Hoan gần như phải dùng hết sức lực bình sinh mới có thể đưa Túc Ảnh vào hang. Sau đó, cô cũng khom người chui vào, xử lý vết thương trên đùi anh.
Không lâu sau, Túc Ảnh bắt đầu lên cơn co giật vì sốt cao.
Đường Hoan luống cuống chân tay. Cô chỉ có thể ôm anh như ngày trước, vỗ về nhẹ nhàng phía sau lưng anh, cố gắng giúp anh yên ổn lại.
[1]人神共愤 (nhân thần cộng phẫn): người và thần cùng phẫn nộ → dùng để hình dung sự phẫn nộ cực kỳ to lớn của công chóng.