CHƯƠNG 177 – Kim chủ, tôi là cố nhân (9)
Đường Hoan nghĩ thì rất hay nhưng khi cô vừa chạy về phía cửa sau, mấy tên đàn ông mặc đồ đen kia đã phát hiện, cũng bắt đầu đuổi theo cô.
Đường Hoan gần như dùng hết sức lực bình sinh mới chạy được tới đầu ngõ, sau đó, cô bị người ta ấn mạnh xuống đất.
“Đại ca, đại ca, có chuyện gì thì nói tử tế, đang yên đang lành, các anh bắt tôi làm gì?”
Hấp hối giãy giụa – ing.
“Ai phái cô tới, cô phải tự hiểu.”
Đường Hoan: …… Mẹ nó, sao tôi có thể hiểu chứ, tôi cũng muốn biết mình được ai phái tới lắm!
Nhìn thấy đối phương rút từ thắt lưng ra một con dao, Đường Hoan lập tức hoảng loạn.
Cô liều mạng giãy giụa, sau đó cắn vào cổ tay của tên đang khống chế mình, cuối cùng, cô cũng tìm được một cơ hội thở dốc.
“Các anh đừng làm bậy! Tôi là Bùi Hoan Tâm, chị gái của Túc Ảnh!”
“Các anh để tôi gặp cậu ấy sẽ biết tôi không nói láo!”
“Coi như tôi cầu xin các anh đấy!”
Thấy đối phương nhìn chằm chằm tay mình, Đường Hoan theo bản năng giấu tay ra sau lưng.
Những tên đàn ông này cứ như cỗ máy giết người vậy, họ hoàn toàn làm lơ lời nói Đường Hoan, chỉ lo chấp hành nhiệm vụ được giao.
Bọn họ muốn chém đứt tay cô!
Đường Hoan cắn chặt răng. Khi lưỡi dao của đối phương sắp chạm vào tay cô, cô nghiêng người, sau đó đột ngột đẩy ra kẻ đang chắn trước mặt mình.
Trên tay cô, máu tươi chảy ồ ạt.
Đường Hoan cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, cô che vết thương đang chảy máu đầm đìa lại, chạy thẳng ra đường.
Những tên đàn ông mặc đồ đen đó không ngờ một cô gái nhìn thì nhút nhát lại có thể bất chấp tất cả để chạy trốn như vậy.
Đường Hoan đau đến mức trước mắt dần biến thành màu đen nhưng cô vẫn cắn chặt răng, sống chết gì cũng không cho phép bản thân được từ bỏ.
Vất vả lắm cô mới có thể quay lại thế giới này, còn chưa thấy mặt Túc Ảnh đã chết ư?
Chết như vậy quá nhục nhã, cô không chấp nhận được.
Có lẽ trời cao thật sự không phụ lòng người, khi Đường Hoan cho rằng mình không chống đỡ nổi nữa thì chẳng biết từ đâu đột ngột xông ra rất nhiều người, chỉ một lát đã đánh ngã những tên mặc đồ đen kia.
Gã đàn ông nho nhã, tuấn tú, ăn mặc chỉn chu, giày da bóng loáng đi tới trước mặt Đường Hoan, mắt đào hoa hơi nheo lại, giống như một con hồ ly đa mưu túc trí.
“Chị gái của Túc Ảnh?”
Mộ Cửu Lăng thấp giọng tự nhủ. Gã vươn ngón tay, nâng cằm Đường Hoan lên.
Những lời Đường Hoan nói trong tình cảnh cấp bách vừa rồi, gã đều nghe rất rõ, nếu không đã chẳng ra tay cứu giúp. Gã biết Bùi Hoan Tâm đã chết, nhưng, khi con người rơi vào tình cảnh bấp bách thường sẽ nói thật.
Khá là thú vị!
Mộ Cửu Lăng nheo nheo đôi mắt, nghiền ngẫm.
Vì mất máu quá nhiều, Đường Hoan không đứng vững, ngã thẳng vào lòng Mộ Cửu Lăng, máu tươi trên tay cô dính vào bộ đồ vest màu xám bạc của gã.
Mộ Cửu Lăng lập tức nhíu chặt mày, cực kỳ ghét bỏ mà đẩy cô ngã ra đất, sau đó sai kẻ dưới: “Mang đi.”
Gã cực kỳ có hứng thú đối với lời nói vừa rồi của cô. Nếu cô nói thật, gã sẽ càng cảm thấy thú vị hơn.
Cuộc chiến của hai người đã tiến vào thời điểm gay cấn nhất. Tốc độ trưởng thành của tên súc sinh kia đã vượt quá mong muốn của gã, điều này làm gã cực kỳ khó chịu.