CHƯƠNG 169 – Kim chủ, tôi là cố nhân (1)
Cùng thời khắc Đường Hoan bị nhốt trong không gian toàn màu thắng, tình hình của hệ thống cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Chủ… chủ nhân…”
Âm thanh con nít của hệ thống ngày thường cực kỳ đê tiện, lúc này lại trở nên vô cùng run rẩy, lộ ra nỗi sợ vô hạn.
“Cái thứ phế vật nhà ngươi, chuyện đơn giản như vậy cũng làm sai, ta giữ ngươi lại làm gì?”
Giọng nói của người đàn bà cực kỳ sắc bén, bá đạo và nghiêm khắc.
“Nhưng… nhưng ta cảm thấy… Đường Hoan, có vẻ cũng không tồi…” – Hệ thống cẩn thận bênh vực Đường Hoan.
Chưa nói hết câu đã bị người đàn bà nghiêm giọng cắt đứt: “Cô ta là cái thá gì? Có thể so với con gái của Phượng gia?”
Hệ thống cũng không dám tiếp tục bênh vực Đường Hoan nữa, chỉ có thể khép nép hỏi: “Vậy… chủ nhân… giờ tôi đã nhận sai người rồi thì phải làm gì mới tốt?”
“Rác rưởi!” – Khi nhắc tới chuyện này, người đàn bà cảm thấy không kìm nổi cơn giận, mắng một câu.
“Không đâm lao theo lao thì còn có thể làm gì?”
Dứt lời, người đàn bà dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bắt đầu từ thế giới này, rút kí ức của cô ta ra, giao cho ta. Nhớ kỹ, phải lau sạch ký ức trong im lặng, đừng để cho cô ta hoài nghi, dù sao thì hiện tại cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng.”
“Nhưng……” – Hệ thống do dự, nó nhớ rõ Đường Hoan đã nói mỗi một phần ký ức đều là những chuyện cô từng trải qua, kể cả có thê thảm, đau đớn đến đâu, cô cũng không muốn quên.
“Sao, ngươi còn gì muốn nói?” – Người đàn bà lạnh nhạt hỏi.
Hệ thống im lặng nuốt tất cả vào bụng.
Thật ra nó muốn nói, làm như vậy là bất công với Đường Hoan!
Nhưng sau khi nghĩ lại, nó vẫn quyết định không nói.
Chủ nhân cực kỳ cố chấp, ai khuyên bảo, bà cũng không thay đổi quyết định của mình. Hơn nữa, nó nói nhiều thì chủ nhân sẽ hoài nghi sự trung thành của nó, sau đó sẽ thay nó bằng một trí tuệ nhân tạo máy móc giống ‘hệ thống thu thập năng lượng chính trực’, có khi Đường Hoan sẽ càng thảm hơn.
* * *
Chẳng biết mình đã ở trong không gian trắng này bao lâu, cuối cùng Đường Hoan cũng nghe thấy âm thanh của hệ thống rác rưởi vang lên giữa không trung.
[Hoan Hoan thân ái, nhìn thấy phòng nghỉ ta dùng một số tiền lớn để tạo ra cho cô, cô có cảm thấy kinh ngạc, vui vẻ không?]
“Nơi đây là đâu?”
[Là căn phòng ta dùng một số tiền lớn để tạo ra cho cô nghỉ ngơi nha! Về sau, mỗi lần làm xong nhiệm vụ, cô có thể chọn tới đây nghỉ ngơi hoặc về thế giới của mình, thế nào, có cảm thấy ta cực kỳ tâm lý không?]
Đường Hoan: “……”
[Đừng quá cảm kích, chỉ cần thích ta là được!] – Hệ thống tiếp tục tự biên tự diễn.
Thấy dáng vẻ bỉ ổi này của hệ thống, nếu là trước đây, Đường Hoan chắc chắn sẽ phun ra một chữ “cút”, nhưng lúc này, cảm xúc của cô rất thấp, cô không so đo vụn vặt với hệ thống mà nghiêm túc hỏi: “Hệ thống, cậu có thể đưa tôi đến các thế giới khác nhau, có phải cậu cũng có thể đưa tôi về thế giới của Túc Ảnh một lần nữa đúng không?”
[Bổn hệ thống vốn muốn đưa cô về thế giới đó mà!]
Đường Hoan: ……???
[Cô chưa hoàn thành nhiệm vụ, cô cảm thấy mình có thể rời đi à?] – Hệ thống nói tỉnh bơ.
“Nếu tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ thì vì sao tôi lại chết đột ngột như vậy?” – Đường Hoan dựng lông.
Hơn nữa, cô còn vô tình tự đâm vào tim mình, đâm đến chết luôn chứ!