CHƯƠNG 147 – Đế Vương thế giới ngầm (37)
Một tháng sau, cuối cùng cũng có kết quả thi, danh sách sinh viên của các trường đại học cũng đã “ra lò”.
Một tháng này, Đường Hoan sống trong lo sợ và bất an. Thỉnh thoảng gặp ác mộng, cô bật dậy thở ngắn than dài: “Tiểu Ảnh, chị mơ thấy em thi trượt.”
“Tiểu Ảnh, chị mơ thấy em không chịu nổi đả kích, tự sa ngã.”
“Tiểu Ảnh, chị mơ thấy……”
Túc Ảnh: “……”
Cậu giả vờ không nghe thấy bất cứ điều gì.
Cậu cực kì tin tưởng vào năng lực của mình, chỉ là một cuộc thi nho nhỏ mà thôi, với cậu, không có gì đáng để lo lắng. Vì vậy, khi biết mình đỗ thủ khoa trường đại học số một của thủ đô, nội tâm Túc Ảnh không hề rung động, thậm chí cậu còn cảm thấy chuyện vốn phải thế.
Nhưng, Đường Hoan lại vui đến mức mất ngủ.
* * *
“Lễ tạ ơn thầy cô.” – Đường Hoan nhíu mày – “Tất cả phụ huynh đều phải tới à?”
Thật ra lễ tạ ơn thầy cô là một cuộc tụ tập lớn để khoe khoang mà thôi, thầy cô chỉ là cái cớ, các vị phụ huynh muốn tìm dịp để khoe khoang, nghiền áp bố mẹ nhà người ta mới là sự thật.
“Nhưng chị bị mù, tới dự có vẻ không được hay cho lắm…”
Đường Hoan hơi do dự, dù sao thì Túc Ảnh luôn đứng đầu lớp, khó tránh khỏi bị người ghen ghét. Gặp một ai đó giỏi hơn thì người ta thường quen thói soi mói, điểm duy nhất khiến Túc Ảnh có thể bị chê bai chính là người chị mù này.
“Chẳng có gì là không hay cả, tôi không để ý ánh mắt của người khác.” – Túc Ảnh theo bản năng cảm thấy cô đang lo cậu bị mất mặt.
“Tất nhiên là em không để ý, người bị mù có phải em đâu! Chị mới là người cần để ý đây này, nếu ai đó đến trước mặt chị, chê bai chị là người mù, chẳng phải chị sẽ rất mất mặt à?” – Đường Hoan hùng hồn phản bác.
Túc Ảnh: “……” Cho nên, cậu vừa tự mình đa tình? Lúc này, tựa như có một ngụm máu đang nghẹn ở cổ cậu vậy.
“Yên tâm, không có người dám làm thế đâu.” – Đáy mắt Túc Ảnh hiện lên một tia hung ác.
Nếu ai dám nói cô mù thì đến lúc đó, cậu sẽ khiến kẻ ấy nếm thử cảm giác hai mắt không nhìn thấy gì.
“Tham gia lễ tạ ơn phải mặc dạ phục đúng không?” – Nhanh chóng ném những lo lắng vừa nãy ra sau đầu, Đường Hoan chuyển chủ đề.
Thật ra, tận sâu trong lòng, cô cực kỳ hưng phấn, dù sao thì đứa nhỏ nhà mình có tiền đồ, là ai cũng không kìm nén được mà kích động, muốn khoe với mọi người.
“Đúng.” – Túc Ảnh lẳng lặng nhìn cô.
Thi đỗ đại học chỉ là một phần trong kế hoạch nên cậu không hề cao hứng, nhưng, có người vui vẻ vì cậu, xem ra… cũng khá tốt!
“Nhưng chị không có dạ phục.”
“Tôi mang cô đi mua.”
Túc Ảnh gọi điện cho Hoàng Mao, sau đó mang Đường Hoan ra ngoài.
* * *
Thấy ông lớn Túc Ảnh…… lại lại lại lại dắt theo chị gái, Hoàng Mao đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Ngày thường, con người Túc ca cực kỳ tăm tối, khó có ai có thể khiến Túc ca nhẫn nại dẫn theo bên người như vậy.
“Túc ca, cửa hàng này là cửa hàng chúng ta ngầm khống chế, chuyên làm dạ phục và váy cưới.”
Túc Ảnh gật đầu: “Mang dạ phục ra cho cô ấy thử.”
Đường Hoan liên tục thử vài bộ dạ phục. Đa số người bán hàng trong các cửa hàng dạ phục xa hoa kiểu này đều có ánh mắt rất độc, những bộ đồ được họ mang ra đều gãi đúng chỗ ngứa, làm nổi bật vẻ thanh thuần, cổ điển của người phụ nữ, lại mang theo chút quyễn rũ.
Váy dài chạm đất, vai ngọc lộ một nửa, phần lưng trống không.
“Đổi, không mặc cái này.”
Hoàng Mao thắc mắc: “Túc ca, sao lại không? Bộ này rất đẹp mà!”
Khí chất và dáng người của Đường Hoan, nếu được phô bày toàn bộ, còn ai để ý đến đôi mắt mù của cô. Nếu cô không phải chị gái của Túc ca, y cũng muốn ngắm nhìn nhiều thêm một chút!