CHƯƠNG 92 – Người chồng cố chấp, anh cút ngay (39)
Mưa phùn dần biến thành mưa to tầm tã, Đường Hoan càng lúc càng nôn nóng, cả người đều ướt đẫm, luống cuống đến mức phát khóc.
Người đi đường cũng dần đẩy nhanh bước chân dưới màn mưa.
“Xin hỏi, có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”
Đường Hoan lấy hết can đảm chặn một người qua đường, cô vừa nói bằng tiếng Trung, vừa khoa tay múa chân, nhưng đối phương mãi cũng không hiểu, vẫy vẫy tay với cô rồi nhanh chóng rời đi trong màn mưa.
Ngăn hết người này đến người khác, cuối cùng cũng có người hiểu ý Đường Hoan, đưa điện thoại cho cô mượn.
Nước mưa lạnh lẽo khiến áo khoác của cô ướt đẫm, cô run rẩy ấn số điện thoại, gọi cho Tiêu Liệt.
Không ai nghe.
Lại gọi, không ai nghe.
Tiếp tục gọi, vẫn không ai nghe.
Số điện thoại của bác sĩ Tống là gì?
Đường Hoan cố gắng nhớ lại nhưng mãi cũng không nhớ ra.
Cuối cùng, cô chỉ có thể vừa khóc vừa miễn cưỡng cười, nói xin lỗi người Pháp vì đã khiến người ta phải chờ trong mưa với cô, sau đó trả lại điện thoại cho người ta.
Đối phương dùng vốn tiếng anh ngượng nghịu để khuyên cô: Cô gái xinh đẹp, cô nên đi tránh mưa thì hơn.
Đường Hoan lắc đầu,
Nơi tránh mưa có quá nhiều người, hơn nữa quá kín đáo, chẳng may Tiêu Liệt quay lại, tìm không thấy cô thì sao?
Đường Hoan chán ghét cảm giác lưu lạc đầu đường thế này!
Cô cũng cực kỳ sợ hãi cảm giác bị người vứt bỏ giữa đất khách!
Có lẽ mỗi người khi bị vứt bỏ đều có cảm giác sợ hãi, đây là nỗi ác mộng dâng lên từ đáy lòng, không thể tránh cũng chẳng thể trốn.
* * *
Trong bệnh viện.
Tiêu Liệt không hề hay biết chiếc điện thoại bật chế độ im lặng của mình đã được người khác gọi tới bao nhiêu cuộc, cũng không biết rốt cuộc thì mình đã bỏ lỡ thứ gì.
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Bác sĩ từ trong đi ra, nói tiếng chúc mừng, đứa nhỏ đã an toàn.
Tiêu Liệt cũng chỉ nhẹ nhàng thở một hơi, buông lỏng cơ thể mà thôi.
Vì thế, bác sĩ nhìn anh lâu hơn một chút, thai phụ kích động được đưa tới có dấu hiệu sinh non, hiện tại đã ổn định, cha đứa nhỏ lại phản ứng như vậy?
Thật là kỳ quái.
Tiêu Liệt chậm rãi gõ lên tay vịn xe lăn, trong mắt xuất hiện ánh sáng kỳ dị, con ngươi đen trầm đầy thâm thúy tựa như một hố đen, không ai biết được anh đang suy tính điều gì, chỉ có thể cảm nhận được bầu không khí quỷ dị xung quanh anh.
Đúng lúc này, Tống Minh Trạch gọi điện tới.
Hắn nói biết một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng ở Paris, nhân buổi tối hôm nay mang cả Lâm Dĩ Hoan đi ăn cùng, đồ ăn nơi đó cũng khá thanh đạm…
Tống Minh Trạch vẫn đang nói tiếp gì đó nhưng Tiêu Liệt đã hoàn toàn không nghe rõ.
Trong đầu anh như vang lên tiếng sấm rền, hoảng sợ đến mức cả người run rẩy, anh hỏi theo bản năng: “Lâm Dĩ Hoan có gọi điện thoại cho cậu đi đón cô ấy không?”
Lập tức, trong lòng Tống Minh Trạch lộp bộp một tiếng, nghe thấy lời này là hắn đã biết có chuyện xảy ra rồi: “Cậu đừng nói cho tôi là cậu để lạc mất cô ấy rồi nhé? Mẹ nó, giờ cậu đang ở đâu?”
Hiếm khi thấy Tống Minh Trạch chửi thề. Ngoài trời đang mưa to như vậy, lái xe ra đường cũng sẽ gặp chút khó khăn, nếu Tiêu Liệt thật sự để lạc mất Lâm dĩ Hoan, bảo hắn phải làm thế nào mới không bực tức đến mức chửi thề cơ chứ.
“Tôi gặp Lâm Dĩ Nhu, cô ấy mang thai lại tự coi thường mạng sống của mình nên tôi cứu cô ấy, giờ đang ở bệnh viện.” – Tiêu Liệt nói ngắn gọn.
“Cái Đệch! Tiêu Liệt! Mẹ nó, tôi thật sự không biết phải nói gì về cậu nữa.”
Vừa thảo luận với đội ngũ bác sĩ xong, Tống Minh Trạch mượn luôn người bên cạnh một chiếc ô, vội vội vàng vàng đi lấy xe tìm người.
Trong lòng Tiêu Liệt từ bình tĩnh dần biến hành cực kỳ hoảng loạn.
Anh dặn dò một người vệ sĩ đứng trông tại bệnh viện rồi vội vàng rời đi.
* * *
Đường Hoan ngồi trong màn mưa nhìn bầu trời đen kịt.
Mưa rơi tầm tã khiến mí mắt của cô trĩu xuống, không thể mở to mắt ra được nữa. Sắc mặt tái nhợt như quỷ, cô ngồi cuộn tròn ở trung tâm quảng trường, run rẩy tựa một con mèo nhỏ.
[Tiểu Hoan Hoan thân ái, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên đi tránh mưa thì hơn] – Hệ thống phải gió mỗi lần đều đặt cho Đường Hoan một cách xưng hô khác nhau, nó cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở cô.
Đường Hoan run run rẩy rẩy, mãi mới có thể ngắt quãng nói thành câu: “Cậu biết… cái gì gọi là ‘tru tâm chi sách'[1] không?|
[1]tru tâm chi sách: tru: giết; tâm: trái tim; sách: kế sách -> kế sách giết chết trái tim.