CHƯƠNG 86 – Người chồng cố chấp, anh cút ngay (33)
“Vì để ông ngoại em đồng ý, anh đã nhận chăm sóc vườn hoa cho ông một năm đấy.”
Vinh Dịch qua loa kể sau đó bắt đầu làm màu: “Tiểu Hoan Hoan, em phải biết Vinh ca của em cũng được coi là một nhân vật lớn, nếu ai đó phát hiện anh đi làm vườn, không phải sẽ bị cười chết à.”
Ngay khi Vinh Dịch còn muốn nói thêm gì đó, bụng Đường Hoan đã phát ra một tiếng cực kỳ xấu hổ…
Đường Hoan ngượng ngùng cười cười.
Vinh Dịch duỗi tay chọc chọc vào đầu cô: “Chắc chắn là hôm nay em chưa ăn cái gì rồi! Thế mà em còn dám để bụng đói rồi ăn cay, em sợ mình sống quá lâu hả? Ở đây chờ anh.” – Dứt lời, Vinh Dịch nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau, Vinh Dịch hổn hển chạy về, một thân trang phục cao bồi nhìn có vẻ hơi lỗi mốt. Y cầm theo một xuất cháo trắng, đưa tới trước mặt Đường Hoan: “Nhanh ăn đi.”
Đường Hoan ăn cháo, cảm thấy trên mặt hơi ngứa ngáy.
“Mặt em bị sao vậy?” – Đường Hoan vừa hỏi vừa định đưa tay lên gãi.
Vinh Dịch giữ tay cô lại: “Đừng dùng tay gãi, mặt em lên dị ứng, không thể dùng tay gãi nếu không sẽ thành sẹo.”
Vinh Dịch xé từ áo thun của mình xuống một mảnh vải, dùng nó bọc đá rồi chườm lên mặt Đường Hoan khi cô đang ăn cháo.
Hai người, một người nghiêm túc cúi đầu ăn cháo, người còn lại nhìn đối phương không chớp mắt, trông rất hài hòa.
“Lâm Dĩ Hoan…” – Suy tư một lúc lâu, Vinh Dịch lấy hết can đảm mở miệng – “Gần đây em sống ổn không?”
“Tạm được.” – Đường Hoan trả lời. Tuy rằng Tiêu Liệt bị thần kinh ngắt quãng nhưng có cái khổ nào cô chưa phải chịu đâu, lật tay cũng có thể “chơi” lại!
“Vậy em tính bao giờ thì về thành phố Lâm?”
*Đường Hoan cảm thấy đây đúng là một vấn đề quan trọng, vì thế cẩn thận suy nghĩ, cô tới đây chỉ để làm nhiệm vụ mà thôi, nếu ngày nào đó Tiêu Liệt thoát khỏi chấp niệm với Lâm Dĩ Nhu thì cô có thể thành công rút lui rồi.
“Có lẽ là phải chờ tới khi Tiêu Liệt không tìm Lâm Dĩ Nhu gây phiền toái nữa.”
Những lời này của Đường Hoan mà lọt vào tai người có lòng thì sẽ cực kỳ vi diệu.
Ví dụ như người có lòng – Tiêu Liệt.
Khi đẩy boss nhà mình tìm tới nơi này thì thấy một cảnh vô cùng hài hòa, trong lòng thư ký Lý cực kỳ phức tạp.
Sau khi nghe được câu nói của Đường Hoan, lòng hắn càng thêm phức tạp hơn.
Mặt boss đã đen như than đá vậy mà cô còn chưa phát hiện ra anh! Khó khăn lắm mới nhìn thấy boss lại là khi cô húp cháo, “chẳng may” ngẩng đầu mới thấy, đã vậy, người đàn ông mặc đồ cao bồi trông có vẻ thiếu đứng đắn kia lại thân mật lấy khăn ra lau miệng cho cô nữa chứ.
Tổn thọ rồi!
Quả là thảm kịch nhân gian.
“Lâm Dĩ Hoan, về nhà!” – Tiêu Liệt gần như là nghiến răng nghiến lợi khi nói ra câu này.
Đường Hoan đứng dậy, đột nhiên bụng nhói đau nên cô lảo đảo một cái, may mắn Vinh Dịch nhanh tay lẹ mắt, đỡ cô.
Thấy vậy, mặt Tiêu Liệt càng thêm đen.
“Lâm! Dĩ! Hoan!” – Ôm ôm ấp ấp trước mặt anh, xem anh là người chết à?
Bụng nhói đau cực kỳ không thoải mái, Đường Hoan lập tức bực bội, mẹ nó chứ, lúc nãy nếu anh không quát tôi, tôi có phải ăn để giảm bớt không khí xấu hổ không, có bị bị ứng như này không?
“Được rồi! Gọi hồn à? Mẹ nó, còn chưa cắm sừng vào đầu anh, anh kích động như vậy làm gì?”
Thư ký Lý: ……
Có thể nói, kẻ tài cao thì gan cũng lớn!