CHƯƠNG 82 – Người chồng cố chấp, anh cút ngay (29)
Mẹ Lâm trách móc Đường Hoan không ngừng.
Cổ tay đau đến mức Đường Hoan phải xuýt xoa mà bà ta vẫn không chú ý, chỉ luôn miệng mắng Đường Hoan vô dụng và lo Tiêu Liệt sẽ phá hỏng hôn lễ của Lâm Dĩ Nhu.
Đường Hoan thầm chửi thề.
“Xem ra bác gái không hề muốn thấy người con rể này thì phải.” – Giọng nói âm trầm của Tiêu Liệt vang lên.
Mẹ Lâm sợ tới mức nhanh chóng buông tay Đương Hoan ra. Bà ta cười gượng, làm ra vẻ như không có chuyện gì: “Sao có thể thế được, Tiêu Liệt, con hiểu nhầm rồi.”
Tiêu Liệt chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái, vẫy vẫy Đường Hoan: “Còn không qua đây?”
Xoa xoa cổ tay, Đường Hoan đi tới cạnh Tiêu Liệt. Cô thà theo Tiêu Liệt biến thái còn hơn ở cạnh mẹ của nguyên chủ.
Tiên sư, bà già thiểu năng trí tuệ, có vấn đề!
Tiêu Liệt cầm tay cô lên một cách tự nhiên, anh nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đã dần chuyển sang xanh tím cho cô, sau đó nói với thư ký Lý: “Đi mua dầu hoạt lạc[1].”
[1]tương đương dầu gió của VN
Dù không thích Tiêu Liệt nhưng mẹ Lâm cũng không dám trêu chọc anh, chẳng may khiến anh tức giận sẽ mất nhiều hơn được. Vì thế, bà ta quay sang lườm Đường Hoan, ý bảo cô trông coi Tiêu Liệt, sau đó hậm hực rời đi.
“Không phải ngày thường rất ngang ngược sao?”
Thư ký Lý mua dầu hoạt lạc về bằng tốc độ nhanh nhất, Tiêu Liệt vừa xoa dầu cho Đường Hoan, vừa cười trào phúng.
“Thì ra em chỉ biết bắt nạt người nhà, lần sau gặp tình huống như vậy, em lại khiến tôi mất mặt nữa xem!”
*
* *
Có con trước khi cưới, bụng Lâm Dĩ Nhu đã hơi nhô lên.
Khi cô ta và Trình Ánh đọc tuyên thệ, Đường Hoan nghe được không ít lời hâm mộ của các cô gái trẻ…
“Thanh mai trúc mã thật tốt, Trình Ánh vừa tài giỏi, vừa đẹp trai, lại có tiền, Lâm Dĩ Nhu đúng là tốt phúc[2].
[2]Nhân sinh doanh gia(人生赢家): nhân sinh(人生) = đời người, doanh gia(赢家) = thắng cuộc. Cụm từ này chỉ những người thành đạt, thành công, hoặc sinh ra đã có nhiều thứ, hạnh phúc hơn người khác,… khiến người ta phải ganh ghét, ghen tị. Diệp mỗ dùng “tốt phúc” vì nó gần nghĩa.
Tốt phúc ư?
Đường Hoan không dám gật bừa.
Người ngoài chỉ nhìn thấy cảnh Lâm Dĩ Nhu và Trình Ánh “tu thành chính quả”, nhưng đâu ai biết trước đó Trình Ánh có thể nói là đã đi qua vạn bụi hoa[3], có vô số bạn gái, tình nghĩa thanh mãi trúc mã cũng không thể cản được trái tim “săn bắt” của khí vận chi tử.
Lâm Dĩ Nhu có thể nhịn được, Đường Hoan tỏ vẻ, cô rất khâm phục, bởi vì cô không thể làm được như thế.
[3]đi qua bạn bụi hoa: vô cùng đào hoa, đã từng có vô số người tình.
“So với Lâm Dĩ Hoan, Dĩ Nhu may mắn hơn nhiều! Cô không biết đâu, tôi tham gia hôn lễ của Lâm Di Hoan, đấy mới gọi là xấu hổ, ha ha ha……”
Đường Hoan:…… Nụ cười trên mặt dần đông lại.
“Khi cha xứ hỏi Tiêu Liệt có nguyện ý không, Tiêu Liệt lập tức chỉ thẳng vào mũi cô ta, mắng cô ta là hàng giả. Ha ha, cô thấy có buồn cười không? Buồn cười hơn nữa chính là cô ta còn ngất xỉu, chắc chắn là giả vờ.”
Đường Hoan: …… Con mẹ nó chứ!
Không nói quá, không dẫm đạp người khác sẽ chết à?
Ai trêu chọc, cướp chồng cô không?
Đường Hoan tức tới mức phải lôi lọ thuốc ra uống một viên, cô sợ nếu không uống thuốc, bệnh tình của cô sẽ tái phát mất.
Tiêu Liệt thấy sắc mặt của cô dần lạnh xuống, còn trộm uống thuốc, con ngươi đen huyền trầm lặng lóe lên một tia rét buốt khó phát hiện.
Anh vẫy vẫy thư ký Lý, thấp giọng nói: “Đi hỏi xem mấy người kia là con nhà ai.”
Thư ký Lý đi qua, lịch sự cúi đầu, hỏi cô gái vừa mở miệng cười nhạo: “Vị tiểu thư này, boss của tôi muốn hỏi tên họ của cô là gì.”
Cô gái kia còn tưởng “hoa đào” của mình đã nở, tùy tiện nhét danh thiếp vào tay thư ký Lý, ra vẻ nói: “Boss của anh chẳng có thành ý gì cả, muốn làm quen với tôi mà không tự tới lại để anh đi xin danh tiếp hộ. À phải rồi, boss của anh là ai?”
Thư ký Lý mỉm cười nhìn về phía Tiêu Liệt.
Sau khi nhìn vào đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của Tiêu Liệt, cô gái vừa còn tưởng mình có số đào hoa lập tức rùng mình, vội vàng quay đầu đi.