CHƯƠNG 67 – Người chồng cố chấp, anh cút ngay (14)
Độ thẹn của con người có thể đột phá không ngừng, Tiêu Liệt nỗ lực an ủi bản thân, không có gì ghê gớm, cứ coi người phụ nữ chết tiệt này thành bà lão bảy, tám mươi tuổi là được.
Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì…
Có cái quần ấy!
Bà lão nào sánh được với người phụ nữ nói nhiều này.
“Thiên hạ nơi nào không cỏ lạ[1], Phật Đà[2] đã nói, làm người không thể quá cố chấp, anh xem, anh cố chấp như vậy nên mới gặp báo ứng đấy!” – Đường Hoan bắt lấy cơ hội tẩy não Tiêu Liệt, nhìn đi, trên đời này không chỉ có mỗi Lâm Dĩ Nhu là phụ nữ, anh vì một người phụ nữ chẳng thuộc về mình mà hỏng mất hai chân, có đáng không?
“Anh xem, anh mù quáng tự dằn vặt mình làm gì? Đói đến mức gầy đi, xương cộm cả tay tôi.” – Vừa kỳ cọ cho Tiêu Liệt, Đường Hoan vừa nửa thật nửa giả mà oán giận.
Tiêu Liệt: “……”
Lòng anh xuất hiện một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt, anh muốn lấp kín miệng cô lại!
[1]Cả câu là “Thiên hạ nơi nào không có cỏ lạ, cớ gì nhớ mãi một nhành hoa”(天涯何处无芳草 , 何必单恋一枝花)
[2]Phật Đà: Phật A-di-đà, là vị phật được tôn thờ nhiều nhất trong phật giáo Đại Thừa, tên của ngài có nghĩa là ánh sáng vô lượng.
Vất vả lắm mới có thể tắm xong cho Tiêu Liệt, Đường Hoan lại tiếp tục sờ soạng mặc quần áo cho anh, trong quá trình còn nghe thấy tiếng Tiêu Liệt rống lên đầy giận giữ……
“Lâm Dĩ Hoan, cô để tay vào chỗ nào thế?”
“Cô bỏ tay ra cho tôi!”
Ôm người lên xe lăn, đẩy ra khỏi phòng tắm, Đường Hoan nghe thấy bụng Tiêu Liệt vang lên một âm thanh khá xấu hổ.
Giờ phút này, Tiêu Liệt cực kỳ quẫn bách, hận không thể tìm cái hố mà chui vào.
Thiên chi kiêu tử, nào từng “bình dân” như vậy, Đường Hoan hiểu mà.
“Tôi đi gọi người chuẩn bị đồ ăn cho anh.” – Nói xong, Đường Hoan xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn bóng hình ướt nhèm của cô, ánh mắt Tiêu Liệt dần trở nên tăm tối. Lâm Dĩ Hoan, rõ ràng chúng ta ma xui quỷ khiến[3] mới bị buộc vào nhau, vì sao cô lại cố gắng làm mọi thứ giúp tôi vực dậy?
[3]阴差阳错 (âm soa dương thác hay âm kém dương sai): có sự sai lệnh về địa điểm, thời gian và con người, bỗng nhiên/ đột nhiên bị buộc phải làm hay trở thành một việc/ một người mình chưa từng nghĩ đến. Có một câu tương tự là “ma xui quỷ khiến” nên Diệp mỗ dùng luôn.
Khi đi tới lối rẽ hành lang, trước mắt Đường Hoan đột nhiên tối sầm, trái tim đập kịch liệt không theo quy tắc nào, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Cô chỉ có thể tựa vào tường, chậm rãi ngã xuống đất, tay nắm chặt phần áo trước ngực, thở hổn hển từng hơi.
Thấy vậy, người hầu vội vàng chạy tới, gọi người hỗ trợ đưa Đường Hoan về phòng…
Đường Hoan mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh người hầu lấy nước và thuốc, còn cả tiếng họ nói chuyện với nhau.
“Bênh của thiếu phu nhân lại tái phát à?”
“Đúng vậy, bà xem, còn trẻ tuổi như thế, sao mãi không trị hết bệnh cơ chứ!”
“Bẩm sinh đã yếu ớt thì phải tĩnh dưỡng cẩn thận, động một chút là có thể giảm thọ ngay.”
“Làm gì có thời gian tĩnh dưỡng. Thiếu gia cứ thích tìm thiếu phu nhân để gây phiền toái như vậy… ấy thế mà thiếu phu nhân vẫn ngốc nghếch, chịu thương chịu khó chiếu cố cậu ấy…”
“Haiz, chỉ mong thiếu gia sớm biết quý trọng thiếu phu nhân!”
Uống thuốc xong, nỗ lực mở mắt ra, câu đầu tiên Đường Hoan nói là bảo người đi đưa cháo cho Tiêu Liệt.
Hầu gái đều là phụ nữ trung niên, tuổi tác của Đường Hoan cũng xấp xỉ con gái họ, sau khi nghe thấy câu đầu tiên mà cô nói thì bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình và thương tiếc.
Ngồi trên xe lăn chờ Đường Hoan đưa đồ ăn, Tiêu Liệt chờ đến gần như là bốc hỏa.
Vất vả lắm mới chờ có người tới, cuối cùng lại là người hầu!
Anh lạnh mặt: “Lâm Dĩ Hoan đâu?”
Người hầu thấy dáng vẻ vênh mặt, hất hàm sai khiến của anh thì bất bình thay cho vị thiếu phu nhân “chịu thương chịu khó” kia, vì thế trả lời: “Bệnh của thiếu phu nhân tái phát, vừa uống thuốc nghỉ ngơi rồi.”
Tiêu Liệt cười lạnh môt tiếng.
Bệnh tái phát?
Vừa nãy còn tung tăng nhảy nhót, nói nhiều như vậy, nháy mắt đã phát bệnh?
Chắc là muốn lấy cớ lười biếng thôi!
Tiêu Liệt cũng không biết vì sao mình lại phẫn nộ như thế, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.