CHƯƠNG 55 – Người chồng cố chấp, anh cút ngay (2)
Vốn gút mắc của Tiêu Liệt, Trình Ánh và Lâm Dĩ Nhu có dùng tám gậy tre cũng chẳng đánh tới người nguyên chủ Lâm Dĩ Hoan, cũng chính là Đường Hoan hiện tại.
Nhưng làm sao bây giờ…
Tạo hóa trêu ngươi!
Xì, rõ ràng bọn họ tự tìm đường chết mà còn cố kéo theo bia đỡ đạn là cô ấy chứ! Đường Hoan căm giận bất bình.
Trời sinh, Trình Ánh đã tiêu sái lại thêm diện mạo không tầm thường nên từ cấp hai, bạn gái đã tới tấp nập không dứt, gom lại là có thể đủ để mở một tiệm mạt chược. Yêu người đàn ông như vậy, Lâm Dĩ Nhu nhất định sẽ phải trải qua vô số lần tan nát cõi lòng.
Cô ta hết lần này đến lần khác nhìn thấy bản thân bị phản bội, không biết bao nhiêu lần chia rồi lại hợp nhưng Trình Ánh thời trẻ ngông cuồng, chưa từng hiểu rõ tính chất của vấn đề.
Trình Ánh coi Lâm Dĩ Nhu là vợ tương lai của mình, gã cảm thấy chỉ vậy là đủ để Lâm Dĩ Nhu thấy địa vị của cô ta trong lòng gã rồi, còn những người phụ nữ khác chẳng qua cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Với gã, tuổi trẻ mà không có vài mối tình thì thật uổng phí, có nhiều hồng nhan tri kỷ là việc vô cùng bình thường của đời người. Chỉ có thể nói, kẻ được trời cao thiên vị đều không biết sợ là gì, gã đã sớm mặc định rằng Lâm Dĩ Nhu sẽ không thể rời khỏi gã được.
Gã chưa từng nghĩ đến việc lòng người đều có lúc mệt mỏi.
Sau khi cả người đầy thương tích, Lâm Dĩ Nhu chọn buông tay Trình Ánh, có lẽ đây chính là việc khiến khí vận chi tử Trình Ánh luống cuống chân tay nhất. Cô gái gã cho rằng sẽ vĩnh viễn yêu mình lại không do dự[1] chia tay gã, cũng đồng ý liên hôn với Tiêu gia, chui vào vòng tay ôm ấp của Tiêu Liệt để chữa thương.
[1]义无反顾 (nghĩa vô phản cố): vì việc nghĩa/ đạo nghĩa/, không do dự/ không quay đầu nhìn lại.
Nếu cốt truyện đến chỗ này là dừng hẳn thì Đường Hoan đã chẳng nói đây là chuyện xưa kể về nam cặn bã + nữ đê tiện.
Khiến người ta khó có thể tiếp thu nhất là sau khi hai nhà Tiêu – Lâm liên hôn, Trình Ánh uống say bí tỉ, tâm sự, than khổ với Lâm Dĩ Nhu. Nữ chính đại nhân bỏ qua việc ngày hôm sau mình phải làm cô dâu, bất ngờ mềm lòng đi gặp Trình Ánh, khuyên gã buông tay.
Khuyên một hồi….
Khuyên luôn lên giường!
Đường Hoan: … Không còn lời nào để nói.
Sau khi hai người tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Lâm Dĩ Nhu tự thấy mình có lỗi với Tiêu Liệt, khăng khăng muốn tham gia hôn lễ. Thân là khí vận chi tử, từ nhỏ Trình Ánh đã vô cùng kiêu ngạo, sao có thể để yên cho người mình yêu vừa cùng mình “phiên vân phúc vũ” xong đã luôn miệng đòi kết hôn với kẻ khác? Vì thế, không làm thì thôi chứ nếu đã làm là phải làm đến cùng, gã đánh ngất Lẫm Dĩ Nhu rồi mang cô ta ra nước ngoài, chơi cầm tù trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.
Sau một thời gian bên nhau, tình cảm của hai người trở nên tốt đẹp như lúc ban đầu thế nào thì tạm chưa nói đến, ngày hôm sau không thể tìm thấy Lâm Dĩ Nhu để tham gia hôn lễ mới là vấn đề khó giải quyết.
Tiêu – Lâm là hai nhà có uy tín và danh dự nên mời toàn những nhân vật có máu mặt.
Hủy bỏ hôn lễ? Chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?
Nói cho Tiêu Liệt là không tìm thấy Lâm Dĩ Nhu?
Chỉ sợ người đàn ông bá đạo, điên cuồng ấy sẽ bỏ lại toàn bộ khách khứa để đi tìm người!
Vì thế, sau khi cha mẹ và trưởng bối hai nhà Tiêu – Lâm bàn bạc đã quyết định lừa Tiêu Liệt, cử hành hôn lễ xong rồi tính tiếp. Còn làm gì để cử hành hôn lễ thuận lợi thì… đã có một người là Lâm Dĩ Hoan, giống Lâm Dĩ Nhu như đúc thì đâu phải việc khó khăn gì.
Khách khứa lại không thân với Lâm đại tiểu thư, người nào có thể nhận ra người kia không phải Lâm Dĩ Nhu cơ chứ.
Ai ngờ, đúng là khách khứa không phát hiện ra vấn đề thật, nhưng…
Khi đang đọc lời thề nguyện trong giáo đường, Tiêu Liệt liếc mắt một cái đã phát hiện, bọn họ quá xem nhẹ sự nhạy bén của Tiêu Liệt, anh là thanh mai trúc mã với Lâm Dĩ Nhu, sao có thể không nhận ra người đang mặc áo cưới không phải Lâm Dĩ Nhu!
Vì thế, anh nổi giận ngay tại chỗ, phất tay áo bỏ đi, lái xe thẳng đến nhà Trình Ánh, muốn tìm cho ra Lâm Dĩ Nhu!