CHƯƠNG 102 – Người chồng cố chấp, anh cút ngay (49)
Lâm Dĩ Nhu lập tức trở nên căng thẳng.
“Vừa nãy, tôi thấy hết rồi. Nếu chị không ngại thì giải thích cho tôi xem chị lục lọi thứ gì ở bàn Tiêu Liệt?” – Đường Hoan tiến một bước về phía Lâm Dĩ Nhu.
Lâm Dĩ Nhu ôm bụng, lùi lại: “Em đang nói gì vậy, chị không hiểu.”
“Chị không hiểu hay giả vờ không hiểu đều không quan trọng, quan trọng là thẩm phán có tin chị hay không. Chị hợp tác với Trình Ánh, ăn trộm bí mật thương mại của Tiêu thị, tôi có thể làm chứng. Chị gái, chị nói xem, đứa con trong bụng chị liệu có được sinh trong ngục giam không nhỉ?” – Đường Hoan cười tủm tỉm nhìn Lâm Dĩ Nhu, cô cố gắng để mình giống nữ phụ ác độc nhất có thể.
Dù sao thì hai mươi năm xem phim truyền hình cũng không phải xem không, loại chuyện như bắt nạt đóa hoa trắng nhỏ[1], Đường Hoan cảm thấy mình không cần người dậy cũng hiểu.
[1]đóa hoa trắng nhỏ(tiểu bạch hoa): từ dùng để chỉ các cô gái yếu đuối, ngây thơ, vô dụng,…
Lâm Dĩ Nhu ôm bụng, cô ta cảm thấy bụng nhói đau, có lẽ vì quá khẩn trương nên bị động thai.
“Tiểu Hoan, chị không…”
“Chị không cần giải thích nữa, tôi tận mắt nhìn thấy, giờ tôi sẽ đi nói cho tiêu Liệt, sau đó gọi cảnh sát bắt chị.”
Biết trong tầng hầm có người đang quan sát, Đường Hoan vô cùng tuyệt tình. Cô đã nói đến mức này, không tin Trình Ánh còn có thể tiếp tục trốn một bên, không làm gì.
Sau khi nói xong, Đường Hoan nổi giận đùng đùng định rời khỏi hầm xe, cứ như thật sự muốn đi báo cho Tiêu Liệt,
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, đúng lúc này…
Trình Ánh nhân cơ hội xông ra, che miệng cô lại, hành động cực kỳ quen thuộc. Sau đó, gã túm chặt cổ tay cô, khống chế toàn bộ cơ thể cô. Động tác của gã quá thô bạo, Đường Hoan cảm thấy tình tình không tốt, trái tim của cô bắt đầu đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Ánh, anh mau thả Tiểu Hoan ra, sắc mặt em ấy không tốt!” – Đứng một bên, Lâm Dĩ Nhu nhẹ giọng khuyên nhủ.
Trình Ánh không hổ là khí vận chi tử, gã có sự gan góc và tàn nhẫn của một khí vận chi tử, gã chém mảnh vào gáy Đường Hoan, đánh ngất cô, nhét thẳng cô vào trong xe, sau đó, gã cũng kéo Lâm Dĩ Thu lên cùng.
“Ánh, em ấy là em gái của em, anh định làm gì em ấy?” – Lâm Dĩ Nhu sợ ngây người với biến cố bất chợt xảy ra, khi lên xe, cô ta bắt đầu vội vàng hỏi.
Trình Ánh sờ sờ đầu cô ta, hôn nhẹ lên trán cô ta, hít sâu một hơi rồi an ủi: “Bà xã, em yên tâm, anh không định gây tổn thương cho em ấy. Chẳng qua là em ấy đã phát hiện ra hành động của chúng ta nên tạm thời không thể thả em ấy đi thôi!”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” – Lâm Dĩ Nhu cực kỳ tin tưởng và ỷ lại Trình Ánh.
“Trước tiên phải tìm một chỗ giấu em ấy đi, chờ sau khi nắm trong tay mảnh đất phía nam thành phố, anh sẽ thả em ấy, em thấy thế nào?”
Đáy mắt Trình Ánh xuất hiện một tia tàn nhẫn. Nếu không phải em gái Lâm Dĩ Nhu, gã sẽ không giấu cô đi một thời gian mà trực tiếp giải quyết luôn, tránh đêm dài lắm mộng.
“Anh định giấu em ấy ở đâu?” – Lâm Dĩ Nhu vẫn không yên tâm lắm, dù sao thì Dĩ Hoan sinh ra đã yếu ớt, chẳng may xảy ra chuyện gì…
“Yên tâm đi, anh sẽ tìm một chỗ kín đáo và có hoàn cảnh tốt, nhưng tạm thời không thể nói cho em. Từ trước đến nay em đều dễ mềm lòng, nếu không cẩn thận nói ra, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.” – Trình Ánh thề thốt son sắt.
Lâm Dĩ Nhu thấy gã đảm bảo như vậy thì mới yên lòng, không truy vấn nữa.