CHƯƠNG 42 – Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (42)
Có thể nghiền ép kẻ địch, Phó Liệt cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Vừa nho nhã, vừa lạnh nhạt nhìn Thẩm Hàn Xuyên, ánh mắt Phó Liệt vô cùng bình tĩnh nhưng càng bình tĩnh thì lại càng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Ánh mắt đó của Phó Liệt làm lòng Thẩm Hàn Xuyên sinh ra chút bất an.
Đột nhiên, Phó Liệt móc ra một chiếc lệnh bài bằng kim loại đen, ném lên bàn.
Giữa lệnh bài khắc một chữ Hàn vừa mạnh mẽ lại vừa mềm mại[1], nhìn vô cùng bắt mắt.
[1]thiết họa ngân câu(铁画银钩): chỉ nét chữ vừa mạnh mẽ vừa mềm mại của nhà thư pháp.
Đồng tử Thẩm Hàn Xuyên co rụt, biểu cảm thoáng thất thố[2] nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường. Ra vẻ trấn định, Thẩm Hàn Xuyên hỏi: “Phó đại nhân có ý gì?”
[2]thất thố: sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, cách ăn nói.
Ai ngờ, Phó Liệt không hề có ý định chất vấn hắn ta.
Trong lòng Phó Liệt đã sớm kết luận hung thủ giết người năm đó là ai nên chỉ không mặn không nhạt[3], nói: “Yến Vương điện hạ, giết người thì phải đền mạng là đạo lý hiển nhiên, Phó mỗ bất lực, đã chịu đựng điện hạ ung dung ngoài vòng pháp luật quá lâu rồi. Hôm nay đem lệnh bài tới cũng không có ý gì, chỉ muốn nói cho điện hạ, trên tay ngài đeo hai trăm linh sáu mạng người, đã tới lúc nên thanh toán. Mong ngài sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
[3]không mặn không nhạt(不咸不淡): có hai nghĩa 1- thanh thản, bình thản 2- lạnh lùng cười nhạo.
“Phó Liệt, ngươi…”
Thẩm Hàn Xuyên biến sắc, sau đó cười lạnh: “Vậy chúng ta cùng chờ xem.”
Tốc độ của Đường Hoan khi chạy tới Túy Hương lâu quả thật khiến người ta phải liếc nhìn. Lúc đi hết cầu thang, cô vô ý té ngã.
Ngã một cái cũng đã đành, đằng này…
Đường Hoan cắn răng, tuy rằng cô chỉ là một bia đỡ đạn nhưng cũng đừng cho cô cái vận khí hố cha đến nỗi vừa đã là đã ngã ngay dưới chân nữ chính chứ?
Không sai, cô không nhìn nhầm.
Cô gái mặc đồ trắng đứng bồi hồi ở hanh lang gần cầu thang, cả người tỏa ra quang hoàn thánh mẫu Mary Sue năm màu, ngoài nữ chính ra thì còn có thể là ai?
“Phó phu nhân.”
Đường Hoan vốn không định để ý tới Giang Mộng Thiến nhưng người ta lại chậm rãi duỗi tay kéo cô lên, cười tươi như gió xuân ấm áp.
Làm người sánh đôi với Boss phản diện, sao có thể để mất phong độ trước mặt khí vận chi tử? Tuy rằng đã ngã lăn quay dưới chân người ta nhưng Đường Hoan vẫn nghĩ, không thể khiến Phó Liệt quá mất mặt mũi.
Vì vậy, cô bày ra dáng vẻ cao quý, lãnh diễm[4], nói: “Ngươi biết ta?”
“Trong yến tiệc ngắm hoa của Hoàng hậu lần trước, ta đã nhìn thấy phu nhân từ xa.” – Giang Mộng Thiến hơi cúi đầu cười, quả là giống phù dung lại tựa nước trong[5] – “Thật ra trước đó, ta cũng đã gặp phu nhân một lần. Chỉ là thời gian trôi qua đã lâu, có lẽ phu nhân không còn nhớ rõ nữa.”
[4]lãnh diễm: lạnh lùng + diễm lệ(lộng lẫy+rực rỡ)
[5]清水芙蓉:thanh thủy phù dung, cả câu là: thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (清水出芙蓉,天然去雕飾) – cái gì tự nhiên cũng là đẹp nhất -> khen Giang Mộng Thiến có vẻ đẹp tự nhiên.
Đường Hoan lạnh nhạt: “Không cần nói, ta nhớ rõ.”
“A?” – Giang Mộng Thiến hơi hé miệng, có lẽ vì không nghĩ tới đối phương sẽ chẳng thèm đi theo kịch bản nên cô ta có chút xấu hổ.
Đường Hoan tiếp tục lạnh nhạt: “Lúc đó ngươi cho Phó Liệt cả hai cái màn thầu trong khi trông ta còn thảm hơn hắn. Ta tưởng ngươi không nhìn thấy ta cơ.”
Giang Mộng Thiến: “……”
Giờ phút này, nữ chính đại nhân đần mặt. Cho nên, Đường Hoan đang oán cô ta vì không cho cô hai cái màn thầu ư?
Cô không phải là phu nhân của Trạng Nguyên lang nổi danh khắp thiên hạ sao?
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy mà cô vẫn còn nhớ như in hai cái màn thầu?
Rốt cuộc thì Phó Liệt đã bạc đãi cô đến mức nào???
Thôi thôi, chỉ một người phụ nữ xuất thân từ thôn quê mà thôi, cô ta đường đường là thiên kim khuê các, nếu thật sự tức giận thì chẳng khác nào không để ý gốc gác, tự hạ thấp chính mình.
Nghĩ vậy, Giang Mộng Thiến nhanh trí chuyển chủ đề: “Phó phu nhân tới tìm Phó đại nhân?”
Căn cứ vào nguyên tắc bia đỡ đạn không thể hòa thuận với nữ chính, Đường Hoan lạnh lùng gật đầu, cô không muốn tiếp tục nhiều lời với Giang Mộng Thiến nữa.