CHƯƠNG 28 – Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (28)
“Đại nhân” – Tâm phúc của Phó Liệt vội vội vàng vàng nâng hắn từ trên mặt đất dậy – “Mau, gọi đại phu!”
“Nàng thích ăn điểm tâm, đưa đầu bếp làm điểm tâm trong phủ tới thôn trang đi.” – Nằm nghiêng trên giường, chàng trai trẻ tuổi dặn dò – “Chiếu cố nàng cẩn thận. Nếu xảy ra bất cứ sai lầm nào, các ngươi đem đầu tới gặp ta!”
Tâm phúc do dự, muốn nói lại thôi. Đại phu dặn bị thương tâm mạch phải nghỉ ngơi cẩn thận, đại nhân, ngài làm vậy có thật sự là tĩnh dưỡng không?
Phó Liệt phất phất tay, tất cả mọi người đều lui ra ngoài.
Khắp nơi trong phòng đều ngập tràn hơi thở của cô. Chẳng qua chỉ là tạm thời không thể thấy cô nhưng… nỗi nhớ đã lan tràn khắp tâm trí hắn! Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chăn gấm mà hai người cùng đắp chung, ánh mắt Phó Liệt dần trở nên kiên nghị.
Ban đầu, hắn không nỡ để cô rời đi nên chậm chạm không quyết định, nhưng giờ đến ngay cả hắn cũng đã bị ám sát, hắn buộc phải đưa người ra ngoài!
Hiện tại không phải lúc nhẹ dạ, mặc dù trong lòng nhớ cô da diết, hắn cũng không thể giữ cô lại bên mình!
Hết làn sóng thích khách này đến làn sóng thích khách khác, kẻ nào kẻ nấy đều có võ công cao cường, hơn nữa đều không từ thủ đoạn, giữ cô lại, chẳng may những kẻ đó chuyển mục tiêu sang cô… Phó Liệt cảm thấy, nếu cô xảy ra việc gì, hắn chắn chắn sẽ chẳng thể chịu nổi.
Ba năm trước, trong một đêm, tất cả phụ lão hương thân đều bị giết, hắn có thể chịu đựng, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng… hắn không biết mình có thể chịu nổi nỗi đau mất cô hay không…
*
* *
Bị đưa đến thôn trang, Đường Hoan…
Phó Liệt rác rưởi.
Nói trở mặt là trở mặt.
Chú cô sinh![1]
Cẩu độc thân!
Khốn kiếp!
[1] chú cô sinh: cô độc cả đời.
Hệ thống cảm thấy mình không nghe nổi nữa. Làm một hệ thống có mắt thần, nó quả thật không thể chịu được việc Đường Hoan hiểu lầm phản diện đại nhân.
Dù sao thì Boss phản diện mới là cha ruột của nó!
[Ha, ai bảo ba năm này cô lười chảy thây ra, giờ đấy, gặp báo ứng rồi đấy!]
Tuy rằng có mắt thần và biết tất cả nhưng nó lại không thể nói ra, ahuhu, thật khổ tâm mà!
Đường Hoan: “….Cút!”
[Chúng ta có thể ở chung với nhau một cách bình đẳng, yêu thương lẫn nhau không? Động một tí là cô đuổi ta cút đi, lòng tự tôn của ta đã bị tổn thương một cách nghiêm trọng rồi!]
Đối với đề nghị của hệ thống, Đường Hoan tỏ vẻ, cô cật lực từ chối.
Quà tân thủ của ông đây đâu? Bàn tay vàng của hệ thống đâu? Cốt truyện tỉ mỉ đâu?…..
Rác rưởi, cậu hiện tại còn dám mặt dày nói lại những lời trên nữa không?
[…. Thật xin lỗi, hệ thống của ngài đã logout.]
Đường Hoan: “……” Rác rưởi!
Thứ rác rưởi bị nói một tí đã logout!
*
* *
Thôn trang được bảo vệ và phòng thủ vô cùng kiên cố, có thể nhìn ra được phần nào thế lực mà Phó Liệt đã nuôi dưỡng trong ba năm qua.
Đường Hoan ở thôn trang chừng mười ngày.
Giả vờ ăn ngon ngủ tốt, chờ đến khi người trông coi thả lỏng cảnh giác, cô bắt đầu xuất kích, nhanh như chớp mà…… tìm cái lỗ chó, tranh thủ không có ai để ý, chật vật bò ra ngoài.
Lúc này, trong phủ Trạng Nguyên.
Nữ quý tộc có dung nhan kiều diễm, quần áo hoa lệ đứng chắn trước mặt Phó Liệt: “Phó đại nhân, mạng của chàng là do ta cứu, chẳng lẽ chàng không tính báo ân sao?”
Sắc mặt Phó Liệt vẫn còn tái nhợt, khẽ ho khan một tiếng, giữ đúng chừng mực nói: “Không biết công chúa muốn gì?”
Công chúa Xương Bình, cô con gái được Đương kim Thánh thượng vô cùng cưng chiều, từ trước đến nay đều rất thích giả trai ra khỏi cung du ngoạn. Lần đó, Phó Liệt bị ám sát, cũng may được công chúa Xương Bình ra tay cứu giúp, nếu không hắn đã sớm chết dưới loạn đao rồi.
Công chúa Xương Bình thấy Phó Liệt bình tĩnh hỏi vậy thì lập tức đỏ mặt, sau đó kiên cường trả lời: “Không phải người ta đều nói có ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp sao? Phó đại nhân, chàng…”