CHƯƠNG 6 – Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (6)
Trong phòng.
Phó Liệt thở mạnh một hơi, trong đôi mắt trong trẻo kia nhiều thêm một tia u ám thâm thúy, để lộ ra sự cảnh giác cùng để phòng. Lúc này nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra đây không phải ánh mắt một thiếu niên nên có, ánh mắt ấy quả thật quá lạnh lẽo, khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
Đường Hoan luôn cảm thấy Phó Liệt vẫn còn là thiếu niên, tâm tính không hề giống boss phản diện của một thế giới. Nhưng, nếu cô nhìn thấy ánh mắt lúc này của Phó Liệt thì chắc chắn sẽ ngộ ra được rằng, mỗi boss phản diện đều sẽ có một góc âm u trong lòng, nếu không nhìn ra góc tối đó thì chỉ có thể là do hắn chưa hắc hóa hoàn toàn, kể cả hắn vẫn còn là một thiếu niên dễ xấu hổ, ngại ngùng thì hắn cũng sẽ đa nghi, u ám hơn người thường rất nhiều.
Phó Liệt cảm thấy trong lồng ngực như đang phun trào một dòng lệ khí. Hắn chán ghét Đồ Hoan, chán ghét đến mức muốn phá hủy tương lai của nàng, thậm chí còn muốn giết nàng, chẳng sợ phải chịu cảnh ngục tù. Nguyên nhân là do hắn chưa từng gặp người phụ nữ không nào biết xấu hổ như nàng, cũng chưa bao giờ bị người khác thô lỗ ấn xuống giường, ép buộc làm việc nam nữ.
Đường Hoan đâu biết rằng đại boss mà cô tạm cho là vô hại lại là kẻ hung tàn từ tận xương tủy cơ chứ. Bất tri bất giác, cô đã đi dạo qua Quỷ môn quan một vòng mà không hay.
*
* *
Phó Liệt bẩm sinh đã thông minh, luôn đứng đầu trong thư viện, gần như là được toàn bộ thư sinh hâm mộ cũng như chịu ghen ghét. Tuy rằng gia cảnh bần hàn nhưng Phó liệt lại có vóc dáng cao lớn, tướng mạo anh tuấn, thông minh sáng suốt như con cưng của trời[1], trừ việc vì tiền mà bán mình cho Đồ Hoan thì Phó Liệt không hề có vết nhơ nào nữa.
[1]thiên chi kiêu tử (tạm dịch: con cưng của trời): chỉ những người được trời ưu ái cho một thứ gì đó mà ít người so bì được (tài, sắc, xuất thân cao,…)
Chỉ là, kể từ khi có dính dáng với Đồ Hoan thì Phó Liệt luôn bị những kẻ ghen ghét hắn mang “vết nhơ” kia ra để công kích.
Cửa thư viện.
Một thư sinh mặc quần áo lòe loẹt đem theo cả đám người chặn đường Phó Liệt. Thư sinh đó là Lý Ngọc Lang, xuất thân từ một gia đình phú quý, hắn ta trước giờ vẫn luôn chán ghét dáng vẻ thanh ngạo[2] của Phó Liệt, nay Phó Liệt lại cưới cọp mẹ Đồ Hoan, hắn không chế nhạo người luôn được các phu tử[3] khen là kỳ tài ngút trời này thì thật có lỗi với bản thân.
“Ôi da, Phó đại tài tử đấy à, vừa tân hôn xong sao không tiếp tục ở lại Đồ gia ăn cơm mềm[4], đến thư viện làm gì?”
“Đúng vậy nha, loại đàn bà như Đồ Hoan mà Phó đại tài tử còn có thể gả thấp, xem ra ngạo cốt[5] kia của ngươi cũng chẳng ra gì!”
“…”
Người xung quanh sôi nổi phụ họa.
Phó Liệt nắm chặt tay thành quyền, mu bàn tay nổi lên gân xanh, dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua.
Tim Lý Ngọc Lang đập thình thịch, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy tức giận. Rõ ràng đối phương chỉ là một tên thư sinh nghèo kiết xác vậy mà vừa nãy lại có thể làm hắn run sợ chỉ với một ánh mắt…
“Sao thế? Mọi người nói sai à?” – Lý Ngọc Lang vỗ tay cười to, cười vô cùng càn rỡ[6] – “Đâu có sai gì đâu!”
Môi mỏng mím chặt, Phó Liệt lạnh lùng, lặng lẳng nhìn những kẻ bỏ đá xuống giếng trước mắt, không phản bác gì mà chỉ khắc ghi từng kẻ, từng kẻ vào lòng.
Hắn biết phản bác thế nào?
Những kẻ này nói không sai, hắn thật sự vì tiền mà bán mình cho Đồ Hoan, hắn cũng thật sự lợi dụng một người phụ nữ để cứu cha mình, bọn họ nói không sai!!!
Nấp trong chỗ tối, Đường Hoan chứng kiến tất cả, lòng cô tê rần.
Thấy cảnh này, cô đồng cảm, đau lòng hệt như chính bản thân mình phải chịu vậy.
—— “Đường Hoan, bọn tao đều có cha mẹ mà mày lại không có nên bọn tao sẽ không chơi với mày!”
—— “Xem kìa, thành tích tốt thì sao chứ? Cũng chỉ là một cô nhi không cha không mẹ mà thôi!”
—— “Nói mày có hai câu, mày đã rưng rưng nước mắt. Không phải tất cả cô nhi đều rất kiên cường à? Mày kiên cường kiểu gì thế?”
Đột nhiên, ký ức giấu dưới đáy lòng đều ào ào hiện lên…
“Ô kìa, đứa con trai chỉ biết ăn chơi trắc táng của Lý viên ngoại đấy à, không ở nhà tô son trát phấn, tới nơi tràn đầy dương khí như thư viện làm gì thế?”
Lý viên ngoại chết trẻ, khi ra đi chỉ để lại một đứa con trai độc đinh cho một đám phu nhân nuôi lớn là điều ai ai cũng biết. Vì lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên Lý Ngọc Lang làm gì cũng mang theo chút đàn bà, đây cũng chính là điểm cố kỵ của Lý Ngọc Lang, người thường sẽ tránh không nói đến nhưng Đường Hoan lại có tình bới ra.
[2]Thanh ngạo: thanh cao + ngạo nghễ
[3]Phu tử: từ dùng để chỉ thầy giáo trong thời phong kiến.
[4]Ăn cơm mềm: từ dùng để chỉ những người đàn ông luôn bám váy phụ nữ.
[5]Ngạo cốt: bản chất cứng cỏi không chịu khuất phục.
[6]Càn rỡ: Ngang ngược, không để ý trái phải, đúng sai.
← CHƯƠNG 5 – CHƯƠNG 7 →