CHƯƠNG 515 – Thiếu soái si tình (107)
“Cuộc sống mà, không phải cứ biết nhận lỗi thì sai lầm nào cũng có thể được bỏ qua.” – Nhìn Hoắc Thành, Đường Hoan bình tĩnh nói.
“Nhưng rõ ràng Ninh Viên cũng làm sai, em lại có thể tha thứ cho hắn ta, còn tôi, vì sao em không thể cho tôi một cơ hội nữa?” – Hoắc Thành hoảng loạn chỉ vào xác Ninh Viên, anh như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Đường Hoan nhè nhẹ thở dài: “Hoắc Thành, là con người thì đều sẽ mắc sai lầm, chỉ là, có một số người phạm sai lầm với anh nhưng anh lại không quá để ý thì anh có thể dễ dàng tha thứ, còn người mà anh cực kỳ quan tâm làm gì có lỗi với anh, lòng anh sẽ xuất hiện một bức tường không bước qua được, không tha thứ được…”
“Tôi sẽ cố gắng bù đắp!” – Hoắc Thành càng thêm luống cuống.
Lòng anh dấy lên một dự cảm rất tệ, anh cảm thấy mình sắp mất Đường Hoan.
Cô nói chuyện nhàn nhạt, biểu cảm bình tĩnh như chẳng còn gì lưu luyến, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
“Bù đắp không nổi, Hoắc Thành, tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội nhưng anh chưa từng nắm bắt.”
Người nào cũng có lòng tự tôn, dù tâm lý vững vàng đến đâu cũng chẳng thể chịu được cảm giác hết lần này tới lần khác bị người ta coi như đồ bỏ, dẫm nát dưới bùn đất.
“Kể cả Ninh Viên không giở trò thì từ bốn năm trước, chúng ta cũng đã chẳng còn khả năng tiếp tục ở bên nhau rồi.” – Đường Hoan cúi đầu xoa xoa vết máu trên mặt Ninh Viên.
Thật ra từ trước khi Hoắc Thành xuất hiện, cô đã ý thức được ký ức của mình có gì đó sai sai. Tuy không biết sai chỗ nào nhưng cô rất rõ mình không phải người không biết tự lượng sức mình, yêu một cậu công tử ăn chơi trác táng, sau đó phấn đấu quên mình để được ở bên cậu công tử ấy.
Cô quá hiểu những việc “hiển nhiên” đó nên nào có chuyện dễ dàng thích một đối tượng “nguy hiểm”, đặc biệt là loại người lãng tử như Ninh Viên.
Ký ức Ninh Viên cho cô quá giả, chẳng qua là cô không thể nhớ ra được gì nên không chọc thủng lời nói dối của Ninh Viên mà thôi.
Những việc có thể quên thì chắc chắn không quá quan trọng, nếu thật sự khắc cốt ghi tâm thì kể cả có tan thành mây khói cũng sẽ để lại dấu vết.
Khi Hoắc Thành xuất hiện, Đường Hoan mới biết tới những ký ức đã bị khoá lại của mình. Hoắc Thành cho rằng cô không tin anh nhưng thật ra, cô tin, trong lòng cô vốn đã có những khúc mắc từ trước. Chỉ là, tin thì đã sao, với cô thì những ký ức đó cũng chẳng quá quan trọng….
“Hoắc Thành, không ai có nghĩa vụ phải đứng mãi một chỗ đợi anh, ít ra thì… tôi làm không được.”
Sau khi sợi dây trong đầu Đường Hoan đã đứt thì thuật thôi miên của Hồ Quân không ngừng cắn ngược lại cô.
“Nhìn người thì phải dùng tâm để nhìn, nhưng anh, anh mãi vẫn không học được điều đó…..” – Tầm nhìn trước mắt Đường Hoan bắt đầu tối sầm lại, máu mũi chầm chậm chảy ra. Thuật thôi miên ảnh hưởng tới não người cực kỳ nghiêm trọng, khi những ký ức đã khoá lại bị đánh thức một cách thô bạo, đầu óc người bị thôi miên sẽ không chịu nổi. Đường Hoan thấp giọng nói những lời này xong thì…
Hoắc Thành trơ mắt nhìn cơ thể Đường Hoan đổ xuống
“Tịch Cẩm Hoan!”
Anh ôm cô vào lòng, bế cô lên, chạy một mạch như kẻ điên đi tìm đại phu. Chỉ là, tất cả đã quá trễ…
“Tôn phu nhân đã qua đời, nén bi thương!”
“Tôi không tin! Ông cứu cô ấy đi, chỉ cần ông cứu được cô ấy, ông muốn gì, tôi cũng có thể cho ông!”
Hiện tại, anh có tất cả mọi thứ, anh hô mưa gọi gió ở Vận Thành, bảo anh lấy thứ gì đổi, anh cũng đồng ý!